Chương 33: (Vô Đề)

Vì Hoài Kinh đích thân yêu cầu thay đổi nên khi Hứa Tinh Không đi thử đồ, Tống Hữu Linh cũng đi cùng. Lần này, Đường Địch chọn một bộ sườn xám cao cổ màu hồng cánh sen, làn váy xẻ tới đầu gối.

Sườn xám ôm có thể tôn lên dáng người thon thả của cô mà lại không hở hang. Hứa Tinh Không mặc vào trông rất thanh nhã cao quý, càng làm tăng lên khí chất dịu dàng của cô, đặc biệt thùy mị dưới ánh đèn. Đường Địch nhìn Hứa Tinh Không mà hai mắt sáng rực. Thường ngày Hứa Tinh Không ăn mặc rất bình thường, làm che mất hết vẻ đẹp riêng của cô.

Thậm chí cô không cần trang điểm cầu kỳ, cũng đã rất xinh đẹp. Da trắng, nét mặt dịu hiền, mềm mại như con gái phương nam, tựa cảnh sương khói trên núi xanh trong tranh thủy mặc, làm cho cả thể xác lẫn tinh thần người nhìn đều rất dễ chịu. Đường Địch trợn mắt há mồm, rồi lắc đầu cảm thán: "Chị thay đổi phong cách ăn mặc đi! Bằng không sẽ phí nét đẹp mê người này mất!"Đường Địch thật lòng khen ngợi, nhưng Hứa Tinh Không lại cảm thấy có hơi khoa trương.

Cô ngại ngùng, đỏ mặt lắc đầu nói: "Làm gì đến mức ấy."Tống Hữu Linh cũng rất hài lòng với bộ lễ phục này. Hứa Tinh Không mặc vào vừa gợi cảm lại vừa tri thức, hình tượng quả thật không tệ. Nhưng Tống Hữu Linh cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ thờ ơ nói: "Vẻ ngoài là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là biểu diễn.

Bây giờ em đàn thế nào rồi?"Còn một tuần nữa là đến họp thường niên, dạo này Hứa Tinh Không đã đàn đã rất nhuần nhuyễn.

Nhưng nghe Tống Hữu Linh hỏi vậy, cô vẫn không tự tin lắm, chỉ nói: "Tạm được."Tống Hữu Linh ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Không, vẻ mặt nghiêm khắc, thở dài nói: "Chỉ tạm được thôi vẫn không được, cần phải hoàn toàn nhuần nhuyễn.

Ở trước mặt lãnh đạo công ty thì một chút qua loa cũng là sự cố.

Về nhà, em đàn một đoạn ngắn, quay lại rồi gửi cho chị."Hứa Tinh Không gật đầu: "Được ạ."Sau khi Tống Hữu Linh rời đi, Hứa Tinh Không thay lễ phục ra, Đường Địch ở bên cạnh vừa thu xếp đồ đạc vừa lẩm bẩm: "Sao tổ trưởng Tống lại hung dữ như vậy chứ."Hứa Tinh Không chỉ cười cười, không nói gì. Thử trang phục xong, Hứa Tinh Không trở về văn phòng.

Trần Uyển Uyển cầm tài liệu chuẩn bị đi tìm Hoàng Thiên Tùng, nhưng lại rẽ sang ngồi trước mặt cô, hỏi: "Lễ phục thế nào?"Trước khi đi thử lễ phục, cô có nói với Trần Uyển Uyển. Hứa Tinh Không nhớ kỹ lại kiểu dáng lễ phục, tuy không soi gương nhưng mặc rất thoải mái, không ảnh hưởng đến việc đánh đàn, cũng không ảnh hưởng đến thẩm mỹ, bèn gật đầu đáp: "Khá tốt."Trần Uyển Uyển yên tâm, sau đó trêu chọc Hứa Tinh Không."Sao cậu cứ luôn bị gọi tên vậy?

Tớ nghe nói quần áo của Lý Diệu Tuyết còn hở hơn nữa mà lại không bị gì, hay là bát tự của cậu và Hoài tổng không hợp nhau?"Hứa Tinh Không: "…"Cô mím môi, gật đầu nói: "Có lẽ vậy."Trần Uyển Uyển sờ cằm, ra vẻ thám tử, suy đoán: "Có thể là do Tống Hữu Linh cố ý không cho cậu mặc.

Chị ta và Lý Diệu Tuyết là bạn thân, Lý Diệu Tuyết chỉ cần nói vài câu là có thể khiến chị ta thay đổi trang phục của cậu thôi.

Lý Diệu Tuyết chỉ muốn mình khoe thân, lại không cho cậu khoe dáng, vì sợ cậu chiếm mất sự chú ý đó."Hứa Tinh Không dở khóc dở cười, chỉ khoe dáng thôi sao có thể cướp mất sự chú ý chứ."Dù tớ có khoe dáng thì cũng không thể chiếm sóng của cô ấy đâu."

"Mới là lạ đó." Trần Uyển Uyển đảo mắt, nói: "Cô ta động một tí lại châm chọc khiêu khích cậu, chính là vì thấy cậu đẹp đó.

Nếu cậu không át mất sự nổi bật của cô ta thì cô ta đã mặc kệ cậu rồi."Hứa Tinh Không nhún vai lắc đầu, không hiểu nổi suy luận của Trần Uyển Uyển. Trần Uyển Uyển lại hỏi: "Tống Hữu Linh không làm khó cậu chứ?"

"Không có." Hứa Tinh Không bất đắc dĩ cười nói. Trần Uyển Uyển luôn sợ cô bị bắt nạt, bảo vệ cô như gà mẹ bảo vệ con, nghe cô nói không có thì mới thở phào."Vậy là tốt rồi.

Đến lúc đó cậu cứ biểu diễn tốt là được.

Đúng rồi, tớ cho cậu xem cái này." Trần Uyển Uyển cười lấy di động ra, mở cho Hứa Tinh Không một tin nhắn video trên Wechat, sau vỗ vai cô nói: "Cậu cứ từ từ xem đi, tớ đi đưa tài liệu cho lão Hoàng."

"Được." Hứa Tinh Không nhìn cô ấy rời đi, rồi mở tin nhắn xem, Trần Uyển Uyển vừa cho cô xem một video ngắn. Trong video là hình ảnh Khang Khang, Hứa Tinh Không cười dịu dàng, chạm mở video."Dì Tinh Không, cháu nhớ dì." Khang Khang đứng trong phòng đồ chơi, ôm con khủng long lớn kêu lên.

Có lẽ vì đứng trước máy quay nên cậu bé hơi ngại ngùng. Trần Uyển Uyển Uyển sau màn hình lầu bầu: "Nói chuyện chính đi…"

"A!" Khang Khang gật đầu mạnh sau đó nhìn vào máy quay nghiêng đầu, cười rộ lên: "Chúc dì Tinh Không biểu diễn thành công, đừng lo lắng, con và khủng long lớn sẽ cổ vũ cho dì!"Nói xong, Khang Khang còn kề khủng long vào máy quay, cúi chào cô. Hứa Tinh Không mỉm cười."Hôn dì một cái đi." Trần Uyển Uyển bảo."Con đến đây." Khang Khang nhào tới, chu môi hôn vào máy quay, Trần Uyển Uyển thấy bộ dạng của con trai thì cười ngất ở phía sau. Hứa Tinh Không đặt ngón tay lên màn hình, nhìn gương mặt Khang Khang, nghe giọng nói của bé, mà trái tim tựa như bỗng chốc được ánh sáng bình minh chiếu rọi. Trẻ con thật đáng yêu. Hứa Tinh Không mỉm cười sờ gương mặt nhỏ nhắn của Khang Khang trên màn hình, xem lại hai lần rồi lưu video lại.***Cuối năm, công ty nhiều việc, sau khi Hoài Kinh gọi điện thoại xong thì đi từ ban công vào phòng khách.

Trong phòng khách, Hứa Tinh Không đang ngồi ngay ngắn luyện đàn. Cô mặc áo len ôm cao cổ đơn giản, màu vàng cam, làm dáng người càng thon thả duyên dáng, eo thon chỉ một tay cũng ôm hết.

Xương bướm sau lưng vì động tác đàn dương cầm mà di chuyển mềm mại. Cô đã luyện bản nhạc này gần một tháng, luyện đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Cô thật sự thích dương cầm, ngày nào cũng luyện một khúc dương cầm đơn giản nhưng lại không biết chán. Đang đàn đến đoạn thứ hai thì, có gì đó rơi lên phím đàn, làm vang lên một chuỗi tạp âm. Hứa Tinh Không vội dừng lại, cầm thứ rơi trên phím đàn lên. Hoài Kinh thấy dáng vẻ luống cuống của cô thì bật cười, bước tới. Thứ vừa rơi xuống phím đàn là di động, màn hình đang mở chương trình quay video.

Hứa Tinh Không cầm điện thoại lên, thấy Hoài Kinh đến, giương mắt nhìn anh rồi nhỏ giọng xin lỗi."Xin lỗi, em vừa làm rớt điện thoại lên dương cầm."Hoài Kinh chẳng hề để tâm chuyện này, chỉ nhìn điện thoại cô cầm trên tay, hỏi: "Đang quay video sao?"Hứa Tinh Không gật đầu, giải thích: "Ừ, tổ trưởng Tống bảo em quay video luyện đàn, chị ấy muốn xem em đàn thế nào."Vừa nãy cô đặt điện thoại trên cầm phổ, nhưng không cẩn thận để rơi, cô vừa xót điện thoại lại vừa xót đàn. Đặt di động trên phổ cầm quả thực không ổn lắm, nhưng trên đàn không có chỗ nào khác có thể đặt lên nữa. Trong lúc Hứa Tinh Không đang không biết làm sao thì một bàn tay đưa đến trước mặt, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng."Anh quay giúp em."Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn Hoài Kinh, ánh mắt trong sáng hơi bối rối, sau đó cười nói: "Cảm ơn."Cô đưa điện thoại di động cho Hoài Kinh, anh nhận lấy, hỏi cô: "Đã bắt đầu được chưa?"

"Được rồi." Hứa Tinh Không hít sâu rồi đặt tay lên phím đàn. Lúc cô đàn dương cầm trông rất giống học sinh tiểu học, ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng, vừa thon thả vừa thẳng tắp. Cô cho người khác cảm giác, cô mãi mãi dịu dàng hiền dịu như thế, không hề có sức công kích.

Mỗi lần nhìn cô, dù tâm trạng có nóng nảy cũng sẽ tiêu tan. Ánh mắt Hoài Kinh sâu lắng, nhìn cô gái bên dương cầm.

Dường như cô cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, ánh mắt trong veo, bờ môi cong cong. Có lẽ do ánh mắt anh quá nóng bỏng, nên cô dời mắt, ngượng ngùng cúi đầu, làn da trắng nõn sau tai đã ửng hồng. Chút mờ ám này thật đúng là cám dỗ. Hứa Tinh Không ngừng đàn thì Hoài Kinh ngừng quay, anh nhìn video mình vừa quay xong, vốn định mở lên xem, nhưng lại không cẩn thận quẹt sang video trước đó. Hình ảnh trong video là một bé trai trắng trẻo, mắt to hai mí, nhìn vào máy quay tươi cười.

Hoài Kinh mím môi, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình."Dì Tinh Không, cháu nhớ dì…" Vừa mở video thì giọng nói ngọt ngào của Khang Khang đã truyền ra. Hứa Tinh Không vốn định đứng dậy xem video, sau khi nghe thấy giọng Khang Khang thì vội chạy nhanh đến, nhìn vào màn hình nói: "Đây là con của bạn em."Hoài Kinh rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không, cô cũng nhìn vào mắt anh, ánh mắt vẫn còn thích thú vì nghe giọng nói của bé trai khi nãy. Hoài Kinh vẫn lẳng lặng nhìn cô.

Hứa Tinh Không chớp mắt, đưa tay lấy điện thoại lại: "Em xem thử video…"Khi cô đưa tay ra thì anh lại giơ điện thoại lên cao làm cô chụp hụt. Hứa Tinh Không khó hiểu nhìn Hoài Kinh rồi lại nhìn lên điện thoại.

Sau khi biết anh đang trêu mình, cô có hơi nôn nóng, kiễng chân, với tay, nói: "Cho em…"Cô kiễng chân, rướn người lên, nhưng giữa một mét chín và một mét sáu có sự chênh lệch rất rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!