Chương 32: (Vô Đề)

Dù sao công ty nhiều nhân tài như vậy, cô chỉ độc tấu dương cầm thì có vẻ quá bình thường. Mãi đến một ngày trước ngày nghỉ, cô đang cùng Trần Uyển Uyển ở phòng nghỉ bàn công việc thì mới nhận được một tin nhắn, thông báo cô được mời vào nhóm "Diễn đàn biểu diễn tiệc cuối năm của IO" thì cô mới yên tâm. Được chọn biểu diễn, Hứa Tinh Không có chút kích động.

Trần Uyển Uyển bên cạnh thấy tin nhắn trong nhóm thì vui vẻ nói: "Xem đi, tớ đã nói cậu sẽ được chọn mà.

Chúng ta có thể sẽ làm chuyện lớn, không những biểu diễn tiết mục mà còn phải giành lấy giải thưởng lớn."Trần Uyển Uyển nói xong, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng cười lạnh.

Hai người ngẩng đầu, thì thấy Lý Diệu Tuyết cầm văn kiện thướt tha đi qua. Huyệt Thái Dương của Trần Uyển Uyển giật giật, vỗ bàn đứng dậy: "Này, Lý Diệu Tuyết kia…"Hứa Tinh Không vội giữ tay cô ấy lại, không cho nói tiếp. Phòng bọn họ chỉ có hai tiết mục của cô và Lý Diệu Tuyết, chưa kể đến giữa các cô vốn đã có mâu thuẫn, thì hàng năm Lý Diệu Tuyết biểu diễn đều có giải, đương nhiên sẽ không vừa mắt tiết mục của cô.

Nhưng cô biểu diễn không phải để Lý Diệu Tuyết vừa ý, cô chỉ muốn khám phá bản thân mà thôi, cho nên không thèm đến sự chế nhạo của cô ta. Buổi chiều trước khi tan làm, Hứa Tinh Không nhận được thông báo trong nhóm, nói là muốn mở cuộc họp chuyện biểu diễn tại buổi tiệc thường niên, cần trao đổi về trang phục và những vật dụng cần thiết biểu diễn, để nhân viên tiến hành mua sắm. Tiệc thường niên của IO đều giao cho phòng kế hoạch công ty đảm nhiệm, nhưng phòng nhân sự cũng có tổ văn nghệ của mình.

Kế hoạch, đạo diễn, thiết bị của buổi tiệc thường niên đều giao cho phòng kế hoạch, nhưng việc mua sắm vật liệu, thức ăn, trang phục và tập luyện tiết mục đều do tổ văn nghệ phụ trách.

Cuối cùng, sau khi phần tập luyện đã định hình xong thì trưởng phòng Loan phòng nhân sự sẽ đến xem lần tập duyệt cuối cùng. Tổ văn nghệ đã bàn bạc xong về thứ tự biểu diễn.

Tiết mục của Hứa Tinh Không không đầu cũng không cuối, được sắp xếp ở giữa.

Lý Diệu Tuyết thì phụ trách mở màn và gần cuối, cô ấy tổng cộng biểu diễn hai màn vũ đạo. Có rất nhiều người ở tổ văn nghệ đã nhiều lần tham gia tiệc thường niên, Lý Diệu Tuyết lại biểu diễn nhiều lần nên cô ta quen biết khá nhiều người.

Tổ trưởng tổ văn nghệ Tống Hữu Linh, người phụ trách tập luyện tiết mục thấy Lý Diệu Tuyết đến thì còn cùng cô ta trò chuyện một lúc. Hứa Tinh Không cũng không để ý nhiều, cô đang nhìn di động, trên đó là ảnh mấy trang phục biểu diễn mà người phụ trách trang phục – Đường Địch ở tổ văn nghệ gửi tới. Mấy bộ trang phục này đều là lễ phục váy dài viền vàng nạm bạc, cao quý trang nhã.

Nhưng mỗi trang phục đều có một khuyết điểm đó là hở ngực, làm Hứa Tinh Không không thể tiếp nhận nổi. Chờ Đường Địch xong việc, Hứa Tinh Không kéo tay cô ấy, hỏi: "Trang phục biểu diễn chỉ có mấy bộ này thôi sao?"Cô ấy gật đầu nói: "Đúng vậy, em chọn đó, đều rất đẹp đúng không?"Nghe cô ấy nói xong, Hứa Tinh Không ngượng ngùng nói: "Khá đẹp, nhưng phía trước hơi hở.

Chị hơi sợ lạnh."Hứa Tinh Không vừa nói xong, đầu tiên Đường Địch sửng sốt, sau đó cười phá lên.

Cô ấy không cao, tính tình cởi mở, cười to nên làm nhiều người chú ý đến bên này.

Cô ấy vội vàng che miệng, ho khan hai tiếng rồi nói: "Không lạnh đâu, sao phải che chứ, như vậy mới đẹp."Tống Hữu Linh nghe thấy Đường Địch cười thì đi đến hỏi: "Làm sao vậy?"Đường Địch nhanh mồm nhanh miệng, cười nói: "Chị Hứa nói mặc lễ phục này sẽ lạnh."

"Chị nhìn xem." Tống Hữu Linh cầm di động của Hứa Tinh Không, nhìn mấy tấm hình, rồi cau mày khẽ thở dài nói: "Mấy lễ phục này được lắm, mặc lên sẽ rất đẹp.

Đến lúc đó hội trường sẽ mở điều hòa, không lạnh đâu."Tống Hữu Linh vừa nói, Hứa Tinh Không đã cảm thấy bản thân làm quá lên, nên thấy có lỗi: "Thật ngại quá…"Khi Tống Hữu Linh qua đây thì Lý Diệu Tuyết cũng đi theo, nghe xong đầu đuôi, thì trợn mắt nói: "Mọi người biểu diễn đều mặc như vậy, tổ trưởng Tống sắp xếp tiết mục nhiều năm như vậy tất nhiên có kinh nghiệm.

Cô tỏ ra đặc biệt làm gì, người khác sẽ nói phòng phiên dịch chúng ta thế nào."Nếu đã quyết định biểu diễn thì người khác sắp xếp thế nào, cô cũng sẽ nghe theo.

Hứa Tinh Không không quan tâm lời nói của Lý Diệu Tuyết, nhưng vẫn nói với Tống Hữu Linh: "Ngại quá, làm phiền chị rồi."

"Không sao." Tống Hữu Linh đưa đi động cho cô và nói: "Video độc tấu dương cầm em cho chị xem còn chưa nhuần nhuyễn lắm, đến lúc đó trình diễn trước nhiều cán bộ cấp cao, em hãy luyện tập cho tốt, đừng để xảy ra sai sót nhé."Hứa Tinh Không gật đầu nói: "Vâng."Sau khi giải tán, Hứa Tinh Không về nhà trước, cô cho mèo ăn rồi ra ngoài.

Dưới đèn đường cạnh chung cư, anh đang chờ trong xe.

Cô đi qua, mở cửa xe ngồi vào. Đèn đường xuyên qua cửa xe, chiếu hơn phân nửa mặt hai người. Hoài Kinh hơi hất cằm nhìn lướt qua đồ trong lòng cô, hỏi: "Muốn gói sủi cảo à?"Trên tay Hứa Tinh Không đang cầm một túi bột mì, cô đặt nó sang một bên, gật đầu.

Tiếng gió bên ngoài xen có lẫn vài tiếng pháo."Hôm nay là tết dương lịch mà." Hứa Tinh Không nhìn anh nói. Đôi mắt cô to tròn, đôi môi hồng mím thành một đường thẳng tựa như có chút chờ mong, ánh mắt còn sáng lấp lánh."Là vậy à." Hoài Kinh gật đầu cười, khởi động xe, nhanh chóng lái qua đèn đường. Hoài Thành có truyền thống đón tết dương lịch, ăn tết dương lịch đơn giản hơn tết âm lịch rất nhiều.

Chỉ cần treo hai dây pháo, gói sủi cảo, sau đó về nhà ăn bữa cơm đoàn viên là coi như xong. Năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là chồng trước ngoại tình, sau đó cô ly hôn.

Sau khi ly hôn, cô đến Hạ Thành, được làm công việc mình thích, lại được cấp trên khen ngợi, hơn nữa lại có cửa tiệm của riêng mình.

Mặc dù hôm nay cô không được đoàn viên với người nhà, nhưng vẫn muốn chúc mừng mình có cuộc sống mới. Đến nhà Hoài Kinh, Hứa Tinh Không cầm nguyên liệu nấu ăn đi vào nhà bếp. Cô bước đi cũng có chút hào hứng. Vui vẻ đến vậy sao? Khuôn mặt Hoài Kinh nhu hòa hơn, đi theo vào phòng bếp. Phòng bếp nhà Hoài Kinh là kiểu ba mặt, chính diện và hai bên đều là kệ bếp.

Ngoài ra, ở giữa còn có một cái bàn dài năm thước, rộng một thước, cao một thước hai. Cái bàn này vốn dùng để đồ, nhưng nhà anh ít nấu ăn nên trống không, dưới ánh đèn màu cam trong nó rất lạnh lẽo. Hứa Tinh Không đặt các thứ lên kệ bếp, đến cạnh đó lấy tấm ván rửa sạch, rồi đặt trên bàn. Làm sủi cảo là một việc phức tạp, nhưng cô cũng làm đâu vào đấy.

Đặt ván xuống, Hứa Tinh Không đổ bột mì lên làm thành một núi nhỏ, rồi dùng tay làm một hố ở giữa, sau đó đổ nước vào và cẩn thận nhào bột. Kệ bếp này hơi cao so với Hứa Tinh Không, khi cô nhào bột thì phải nhón chân, nâng người lên thì mới nhào bột được. Cô làm một lúc thì giơ tay quẹt má phải, động tác nhỏ nhã nhặn lịch sự mà dịu dàng động lòng người. Hoài Kinh nhìn một hồi rồi đứng dậy đi vào.

Thấy anh vào, Hứa Tinh Không nhìn anh rồi nhỏ giọng nói: "Làm vỏ sủi cảo nữa là xong, em đã làm nhân ở nhà rồi."Cô ngẩng đầu, bên má dính chút bột mì vì động tác vừa nãy của cô, bột mì dính trên da cô cũng trông thật xinh xắn đáng yêu. Hoài Kinh đứng sau, vòng tay ôm lấy cô, cúi người khẽ hôn lên má cô.

Hứa Tinh Không đang kiễng chân, vì anh dán vào nên cơ thể cô phải tựa vào kệ bếp. Hứa Tinh Không nghiêng người về trước đỡ lấy kệ bếp, cô cảm nhận được hơi thở của anh trên cổ mình, tim khẽ đập nhanh, yết hầu chuyển động, nhỏ giọng cự tuyệt: "Không… Không thể."Hoài Kinh dùng chút lực làm cô xoay người đối mặt với anh.

Hai tay cô nắm lấy hai cánh tay anh để lại hai dấu trắng. Ánh mắt Hoài Kinh sâu thẳm, cúi người hôn lên đôi môi đang mấp máy của cô, nụ hôn tỉ mỉ và triền miên."Làm cái này lâu quá, em để anh làm một lần trước rồi hai chúng ta cùng nhau gói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!