"Anh có ấu trĩ quá hay không, tranh giành với một con mèo vô tri là gì?"
"Ai tranh giành với nó chứ?" "Anh chỉ muốn hôn em mà thôi."~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tia nắng mặt trời như xúc tua dài, bò từ cửa sổ vào phòng, chiếu lên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn trên giường.
Các ngón tay hơi nắm lại, dường như bị tia nắng làm nhột nên giật giật rồi dời khỏi ánh nắng. Hứa Tinh Không khoác cánh tay lên mắt, mu bàn tay hơi ấm do bị nắng chiếu, hơi ấm đó dần truyền sang vành mắt.
Cuối cùng, cô mở mắt ra. Đôi mắt cô vừa tròn vừa trong suốt, mang theo chút biếng nhác vừa ngủ dậy, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp vùi vào chăn, vỏ chăn xám nhạt càng làm tôn lên làn da trắng nõn mịn màng của cô. Cô ôm chăn trở mình, cảm thấy cả người đều bủn rủn mỏi nhừ.
Nghĩ đến chuyện tối qua, hai má của cô lại ửng hồng lên.
Nhìn sang chỗ bên cạnh, Hoài Kinh đã dậy trước cô.
Hứa Tinh Không đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi chợt nghe thấy tiếng dương cầm từ phòng khách theo gió truyền đến. Ánh mắt Hứa Tinh Không sáng ngời lên, chui khỏi chăn rồi đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Cô với lấy chiếc áo trắng.
Chiếc áo ngủ rộng thùng thình bao lấy cả người, cô cột chặt dây thắt lưng lại, vừa định xuống dưới lầu thì thấy một chiếc vớ đỏ treo ở đầu giường. Đó là một chiếc vớ của ông già Noel, phía trên cùng thêu tuyết trắng, phía dưới là cây thông Noel xanh sẫm, phía dưới nữa là ông già Noel đội mũ màu đỏ.
Ông già Noel làm bằng bông, trong lòng còn ôm một con tuần lộc bằng vải. Chiếc vớ được đan bằng sợi bông, trông rất tinh xảo đáng yêu, như đồ chơi dành cho trẻ con vậy. Môi Hứa Tinh Không khẽ cong cong, nhìn phần bụng vớ nhô ra, cô vươn tay cầm chiếc vớ. Bên trong có đựng đồ nên nặng trĩu. Tay phải cầm chiếc vớ, tay trái mở miệng vớ, Hứa Tinh Không cẩn thận lấy món đồ tròn tròn đen tuyền ra.
Nhìn món đồ trong tay, mắt cô lập tức mở to. Đó là một cái huyên gốm. Cái huyên gốm này được tạo ra từ gốm đen, có mười lỗ, bề ngoài đen tuyền sáng bóng, mặt trên còn khắc một con phượng hoàng tung bay cổ xưa, mặt sau trên lỗ kép, có hai chữ viết bằng chữ tượng hình, hình như "Tinh Không."Hứa Tinh Không bùi ngùi một lúc lâu, mí mắt khe khẽ rung rung.
Cô cầm huyên chạy xuống lầu. Khi đi xuống càng nghe rõ tiếng dương cầm hơn, có thể nghe liền mạch khúc nhạc, đó là một bản âm nhạc cổ kinh điển tao nhã.
Bước chân Hứa Tinh Không chậm lại, khẽ thở gấp nhìn về phía cửa sổ rồi dừng bước. Cửa sổ sát sàn mở toang, ánh mặt trời sớm mà nhè nhẹ và gió mát từ bên ngoài thổi vào.
Gió biển làm màn cửa sổ trắng bay bay, quét trên cây dương cầm bị ánh mặt trời chiếu lấp lánh. Hoài Kinh ngồi trước dương cầm, bóng lưng anh thon dài rắn rỏi đón gió dưới ánh mặt trời, thẳng tắp như một cây ngọc tiêu, cao quý khôn siết.
Ngón tay anh lướt trên phím đàn đen tuyền, dường như nghe thấy tiếng bước chân cô nên tiếng đàn đột nhiên dừng lại. Hoài Kinh nghiêng người, nhìn về cầu thang.
Ánh mặt trời làm gương mặt anh tuấn của anh trong suốt, như chỉ có thể thấy được đôi mắt nâu nhạt cùng đôi môi đỏ kia.
Khuôn mặt anh như ngọc, khóe môi mỉm cười, đẹp như tranh vẽ. Hứa Tinh Không cảm thấy hơi thở mình như bị nghẹn lại."Làm em thức giấc à?" Giọng Hoài Kinh trầm thấp, duỗi tay che nắng lại, cử chỉ hơi lười biếng."Không có." Hứa Tinh Không lắc đầu, cái huyên lành lạnh trong tay làm cô tỉnh táo hơn, nhìn thẳng vào mắt Hoài Kinh, hỏi: "Cái này là anh tặng em ư?"Hứa Tinh Không vừa nói vừa đi đến cạnh Hoài Kinh. Cái huyên gốm trong tay cô đen tuyền, làm ngón tay cô trông càng trắng đẹp hơn.
Hoài Kinh ngước mắt nhìn cô, nói: "Ông già Noel tặng cho em đấy."Nghe câu trả lời, mi mắt Hứa Tinh Không rung rung, cô mím môi, bình tĩnh nói:"Đừng đùa, là anh tặng mà."Thấy cô nghiêm túc, mũi anh phát ra tiếng cười khẽ rồi hỏi: "Sao em lại khẳng định như vậy?"Hứa Tinh Không liếm môi dưới rồi nhìn Hoài Kinh đáp: "Ông già Noel không biết em thích huyên."Hoài Kinh nhướng mày.
Hứa Tinh Không dời mắt, nhẹ giọng nói tiếp."Nhưng anh thì biết."Cô đứng ngược sáng, ánh nắng từ phía sau chiếu qua vành tai cô.
Mắt cô rung rung, hơi mím môi, cực kỳ giống một đứa bé có được quà, trong lòng vui vẻ nhưng lại muốn tỏ ra chững chạc nên không cười. Bức tường trong lòng của Hoài Kinh như vỡ một khoảng, lộ ra vùng đất bình yên đầy nắng. Anh gật đầu thừa nhận: "Là anh tặng, thích không?"Mắt Hứa Tinh Không sáng ngời, gật đầu: "Thích."Hiện giờ trong lòng cô có chút bối rối, giống như một chỗ trống trong tim nay đã được lấp đầy.
Lại vừa giống như một phần trong trái tim bị cướp đi, làm ánh sáng bên trong rọi ra ngoài. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hứa Tinh Không đột nhiên đầy dũng khí, thế là cô quyết định sẽ tham gia biểu diễn trong buổi tiệc thường niên. Đến cả lựa chọn tiết mục, Hoài Kinh cũng đã chọn cho cô rồi."Đương nhiên anh sẽ dạy em để em biểu diễn thật tốt."Hứa Tinh Không: "…"Hoài Kinh giúp cô chọn một khúc nhạc, đó là khúc dạo đầu một bản nhạc giọng Đô trưởng của Bach*.
Đây là khúc dương cầm cổ điển, làn điệu cổ xưa tĩnh mịch, thích hợp với người mới học đàn, cũng thuộc thị hiếu của người nghe, khiến họ cảm thấy bình thản.(*) Johann Sebastian Bach là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque (1600 – 1750). Tuy nói thích hợp với người mới học đàn, nhưng khi nhìn bản phổ, Hứa Tinh Không vẫn không có lòng tin là mình có thể học được trong vòng một tháng.
Hoài Kinh như hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, vừa nhìn bản phổ nhạc, vừa chỉ vào một chuỗi âm, nói: "Lần đầu tiên biểu diễn, Hoài Hoàn cũng đàn bài này."Hai người ngồi trên một băng ghế, Hứa Tinh Không hơi nghiêng đầu nhìn anh, sườn mặt anh đẹp đến tinh xảo.
Anh quay sang, mỉm cười nhìn vào mắt cô."Hoài Hoàn ngốc như vậy còn có thể học được thì em hẳn là không có vấn đề gì đâu."Hứa Tinh Không: "…"Cô nhớ rõ khi Hoài Hoàn hỏi cô mấy vấn đề về tiếng Đức, cô bé từng than vãn khi anh trai làm giáo viên cho mình, thì thường chỉ nói qua loa rồi bắt cô bé tự suy nghĩ. Tuy hai anh em họ cứ bảo đối phương ngốc nghếch qua loa, nhưng Hứa Tinh Không có thể nhìn ra quan hệ của họ rất tốt.
Trong mắt Hoài Kinh, sau khi cha anh qua đời, mẹ lại xuất gia, người duy nhất anh có thể tâm sự chỉ có đứa em gái Hoài Hoàn. Có điều Hứa Tinh Không cảm thấy hơi khó hiểu, nếu đã như vậy thì tại sao anh còn để Hoài Hoàn đi du học, hơn nữa con bé rất ít khi trở về. Hứa Tinh Không tập trung chốc lát thì di động bỗng đỗ chuông. Hoài Kinh nhìn sang cô, cô hoàn hồn, lấy điện thoại ra bắt máy. Là điện thoại từ bệnh viện thú y gọi tới, qua hai ngày quan sát và điều trị, sức khỏe của Meo Meo đã không còn vấn đề gì lớn nên có thể xuất viện. Từ trước đến nay Meo Meo đều rất khỏe, đột nhiên nó không muốn ăn nên Hứa Tinh Không mới lo lắng đưa nó đến bệnh viện.
Bây giờ Meo Meo đã không sao, Hứa Tinh Không cũng yên tâm, đứng dậy lên lầu thay quần áo, chuẩn bị đi đón nó về nhà. Cô đứng ở trước giường, nhanh chóng thay quần áo.
Hoài Kinh đứng ở trước cửa, nhìn mấy vết cắn ở trên cổ do anh cắn hôm qua, nhướng mày nói: "Anh đi với em."Hứa Tinh Không cột tóc đuôi ngựa thấp, bên má còn vươn mấy sợi tóc, đáp: "Không cần, em đón xe là được."Cô không muốn làm phiền anh."Thân là thầy giáo, anh có nghĩa vụ phải giám sát học trò." Hoài Kinh thản nhiên nói ra, sau đó đi đến bên giường, ngón tay thon dài chậm rãi cởi nút áo ngủ.
Áo ngủ trượt, để lộ cơ bụng rắn chắc cùng với đường nhân ngư tuyến đẹp mắt của mình. Anh mặc quần áo vào, nhìn thấy hai má Hứa Tinh Không ửng hồng thì trầm giọng nói: "Em đi đón Meo Meo xong, nếu lỡ ham chơi đến quên cả trời đất, không quay lại đây thì sao?"Hứa Tinh Không: "…"Hứa Tinh Không mang Meo Meo từ trong bệnh viện thú y đi ra.
Nhóc con kia sau khi được chữa trị thì đã hoạt bát hơn rất nhiều.
Cô mang lồng mèo đi về phía nhà trọ Hòa Phong, đến cổng, cô đưa mắt nhìn sang bên đường. Cách cô không xa, chiếc Maserati Bordeaux đỏ rượu của anh đỗ ở đó, anh ngồi ở ghế lái, hình như cũng đang ngẩng đầu nhìn cô. Hứa Tinh Không cảm thấy Hoài Kinh như là một cậu nhóc luôn tranh giành tình cảm, chỉ sợ cô chơi với đứa trẻ khác bỏ rơi anh. Nhưng anh cần gì tranh sủng với một con mèo chứ? Hứa Tinh Không mang theo Meo Meo về nhà, đóng cửa lại rồi quỳ lên thảm, cẩn thận mở lồng ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!