"Không bằng cô ấy."~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Đại trạch Hoài gia cách nhà Hoài Kinh khoảng hai mươi phút đi xe, chẳng qua nhà Hoài Kinh ở ven biển còn đại trạch lại gần núi.
Đại trạch Hoài gia chiếm một vùng lớn trong một khu rừng trên núi. Tuy đại trạch Hoài gia lớn nhưng phần lớn diện tích là vườn hoa và đài phun nước, còn có cả sân golf.
Đối diện cửa chính là biệt thự mang theo lối kiến trúc thời dân quốc, qua ước chừng là năm tầng.
Hai bên biệt thự là hai khu nhà khác, trông như một công trình kiến trúc được dày công thiết kế. Đi vào cửa chính, xe vững vàng chạy trên đường dẫn vào trong sân, đến đài phun nước trước nhà thì dừng lại. Xe vừa dừng thì có người ra mở cửa.
Sau khi xuống xe, Hoài Hoàn liền vui vẻ kéo tay Hứa Tinh Không, vừa kéo cô đi về phía cửa vừa nói: "Đi thôi, cô giáo."Hứa Tinh Không bị kéo: "…"Hoài Hoàn là người quyết đoán, không đạt mục đích thì không từ bỏ, sự quyết đoán này xuất phát từ hoàn cảnh và con người xung quanh em ấy.
Có thể nhìn ra được bình thường cô bé rất dễ đạt được ý nguyện nên có chút kiêu căng.
Nhưng qua thời gian chung đụng trên đường đi, thì có vẻ cô bé không kiêu căng quá đáng, mà còn có suy nghĩ riêng.
Vừa không hành xử quá đáng ghét vừa có thể đạt được mục đích của mình. Vào cửa chính đại trạch, cách bày trí bên trong không xa hoa đến mức làm Hứa Tinh Không lóa mắt.
Phòng khách rất rộng nhưng rất nhiều khoảng trống, chắc hẳn đây là nơi tổ chức tiệc tối.
Hiện tại xung quanh yên tĩnh, chỉ có đèn treo và thảm, nhìn có vẻ trống trải. Hoài Hoàn kéo Hứa Tinh Không bước tiếp, qua hành lang dài trưng bày tranh rồi đến bậc thang, đi vào một phòng khách nhỏ khác.
Mà phòng khách nhỏ cũng là là một cách gọi mà thôi.
Bên trong phòng có người, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua bóng cây chiếu lên mặt đất làm phòng khách có vẻ ấm áp. Trong phòng khách, hai người vừa vào cửa thì người phụ nữ tóc hoa râm ngồi trên ghế sofa đặt chén sứ trắng trong tay xuống, rồi quay đầu nhìn lại. Bà ấy khoảng hơn sáu mươi tuổi, tóc ngắn hoa râm, dáng người cao gầy, đoan trang, gương mặt xinh đẹp, trông rất hiền hòa.
Nhìn thấy Hoài Hoàn, nét mặt bà càng dịu hiền hơn, bờ môi cũng giương lên, làm trên mặt hiện vài nếp nhăn. Hoài Hoàn thấy bà, cũng ngoan ngoãn cười gọi một tiếng: "Bà nội."Lúc ở IO, Hứa Tinh Không đã từng nghe không ít chuyện bát quái về nhà họ Hoài, nói chung đa phần tin đồn đều là không có lửa thì sao có khói, song cũng có vài chuyện là đúng với sự thật, chẳng hạn như gia phả nhà họ Hoài. Người ngồi trên ghế sofa chắc hẳn là người nắm quyền lực thật sự của tập đoàn Hoài thị, cũng chính là bà nội Hoài Kinh – Mai lão phu nhân."Chào lão phu nhân." Hứa Tinh Không lễ phép gật đầu với Mai lão phu nhân. Cô nói xong thì Mai lão phu nhân mới chú ý đến cô, sau đó khó hiểu nhìn sang Hoài Hoàn."Đây là…"
"A, đây là nhân viên công ty anh cháu, đến đưa tài liệu cho anh cháu rồi bị cháu bắt đến làm cô giáo dạy tiếng Đức." Hoài Hoàn giới thiệu với Mai lão phu nhân, giọng cô bé không hề khẩn trương, dường như mình làm không hề sai mà hoàn toàn là chuyện đương nhiên. Nghe Hoài Hoàn nói xong, Mai lão phu nhân cũng không thấy giật mình.
Đứa bé này đã làm nhiều chuyện khác thường hơn thế này nhiều, nhưng bà vẫn phải dạy dỗ một chút."Hồ đồ." Mai lão phu nhân nói, "Anh cháu sẽ giận cháu đấy."Nhưng bà cũng chỉ nói thế, sau đó nhìn Hứa Tinh Không, hiền lành nói: "Cô là nhân viên IO à?"Hứa Tinh Không gật đầu, trả lời đúng mực: "Vâng, cháu làm ở phòng phiên dịch.
Cháu đến đưa tài liệu cho Hoài tổng, sau đó…"Cô không nói tiếp nữa. Mai lão phu nhân nghe vậy thì thở dài, lườm Hoài Hoàn rồi quay đầu lại nói Hứa Tinh Không: "Tạm thời cô làm giáo viên dạy tiếng Đức cho cô bé nhé.
Nó ở trong nước không lâu, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô.
Về phần thù lao thì sẽ tính như tiền lương cho giáo viên ngoại ngữ."Hứa Tinh Không: "…"Cô mấp máy nhưng không lên tiếng. Mai lão phu nhân không trách Hoài Hoàn càn quấy mà lại còn xử lý giúp cô bé.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao Hoài Hoàn lại có thể làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm rồi. Dứt lời, Mai lão phu nhân mới áy náy cười nói: "Tôi quên không hỏi cô có đồng ý không."Hứa Tinh Không giương mắt lên, cười nói: "Được ạ, cháu đồng ý."Mai lão phu nhân gật đầu, cười dịu dàng hơn. Bà nội đã xử lý giúp chuyện này nên Hoài Hoàn càng yên tâm hơn.
Cô bé kéo tay Hứa Tinh Không, vừa đi vừa huyên thuyên: "Đi thôi, đến phòng của em đi, đúng lúc em có chuyện muốn hỏi chị."Nói xong, em ấy mới nói với Mai lão phu nhân một câu."Bà nội, cháu đi học trước đây."Hứa Tinh Không đi theo Hoài Hoàn đến phòng sách trên tầng hai.
Căn phòng quá lớn, sau khi lên cầu thang, muốn đến phòng sách tầng hai thì còn phải đi một đoạn nữa.
Trên đường đi, chuông điện thoại của Hoài Hoàn vang lên.
Em ấy lấy điện thoại ra rồi nhấn nghe, trên đó hiện thị người gọi đến là "Anh trai". Hứa Tinh Không nhìn theo. Cô không báo cho Hoài Kinh là mình đến đại trạch vì di động của cô đặt trong phòng ngủ, mà lúc đó Hoài Hoàn ở đó nên cô không tiện đi lấy. Hoài Hoàn lại kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Cô bé đi trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Em đưa một người phiên dịch của công ty anh về đây rồi, chị ấy đến đưa tài liệu cho anh, dù sao đến trưa anh cũng về đại trạch mà.
Em muốn chị ấy dạy tiếng Đức.
A? Bảo chị ấy nghe điện thoại à? Được."Hoài Hoàn quay đầu lại, đưa điện thoại cho Hứa Tinh Không, nói: "Anh trai em bảo chị nghe điện thoại."Yết hầu Hứa Tinh Không chuyển động, cầm điện thoại, nhỏ giọng nói."A lô, Hoài tổng."Bên kia điện thoại, giọng điều Hoài Kinh vẫn bình thản: "Tài liệu đâu?"Cúi đầu nhìn qua tài liệu bị Hoài Hoàn nhét vào tay lúc gần đi, Hứa Tinh Không mím môi nói: "Ở chỗ tôi."
"Ừ."
Anh đáp, vừa lật một trang tài liệu vừa nói: "Trước tiên em cứ ở lại đại trạch dạy Hoài Hoàn đi, lát nữa anh sẽ đến lấy tài liệu."Nghe anh nói sắp đến đây, Hứa Tinh Không cảm thấy như sắp được thoát thân, tâm trạng cũng bớt căng thẳng hơn.
Cô gật đầu nói: "Được."
"Em có bị ngốc không?" Giọng anh không có vẻ nghiêm túc mà lại mang ý cười.
Anh hạ giọng, nói một câu: "Vậy mà bị bắt đi."Hứa Tinh Không: "…"Cô bị nói mặt đỏ lên, nắm chặt di động, cẩn thận liếc nhìn Hoài Hoàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!