"Anh không muốn mặc."~~~~~~~~~~~~~~~Khi hai người về đến nhà thì trong nhà không có ai, nhưng vẫn để đèn sáng.
Cả căn phòng khách rộng rãi ngập trong ánh sáng, trông càng lạnh lẽo hơn.
Cửa sổ sát sàn hé mở, gió biển nhè nhẹ thổi vào, thổi mấy tấm rèm cửa buông xõa bay phấp phới. Hứa Tinh Không ngửi thấy mùi cá trong gió biển thổi đến, cái mũi nhỏ giật giật. Hoài Kinh nhìn động tác nhỏ ấy, đôi mắt hơi nhếch lên: "Ăn cơm đi."Trong nhà ăn đã làm xong cơm canh, bốn mặn hai canh.
Trong đó có hai con cá, một con kho và một con nấu canh.
Cá kho đầy đủ sắc hương, canh cá trắng sữa tươi ngon khiến người ta phải bật ngón cái khen ngợi. Trên bàn ăn chỉ có một bát cơm, Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn Hoài Kinh.
Anh hiểu ý, nói: "Anh không đói, em ăn trước đi."Đã lâu Hứa Tinh Không không ăn cá cho nên vừa nhìn thấy cá đã đói.
Không ngờ đã lớn thế này rồi còn tham ăn như thế.
Cô đỏ mặt gật đầu, kéo ghế ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, cô cầm đũa gắp một miếng cá, cá mềm mà không nát, Hứa Tinh Không ăn một miếng, hương vị rất ngon. Hoài Kinh nhìn động tác gỡ xương cá của cô, hỏi: "Ăn ngon không?"Hứa Tinh Không gật đầu, đôi mắt trong veo sáng lên lộ vẻ thỏa mãn."Ừ, dì ấy nấu rất ngon."
"Từ nhỏ anh đã thích cơm dì Hà làm rồi." Hoài Kinh nói, "Mẹ anh cũng thích.
Có điều mẹ ở đại trạch, bình thường phải chăm sóc bà nội, chỉ có cuối tuần mới đến ăn cơm cùng anh."Hoài Kinh nói rất nhiều nhưng Hứa Tinh Không chỉ nghe chứ không hỏi gì.
Đại trạch hẳn là nhà cũ Hoài gia, chỉ có bà nội anh và chú hai ở.
Cha anh qua đời, mẹ xuất gia, em gái thì du học… Một mình anh ở trong căn nhà lớn như vậy, nhưng lại rất cô độc. Hứa Tinh Không đang mãi ăn cơm, Hoài Kinh nhìn một lúc thì di động vang lên.
Anh cong ngón tay gõ lên bàn một cái, rồi giơ cái điện thoại lên.
Hứa Tinh Không gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Hoài Kinh cầm điện thoại đứng dậy, ra cửa liền nghe điện thoại. Bên kia điện thoại truyền đến giọng thiếu nữ vui vẻ: "Anh!"
"Ừ." Hoài Kinh nhẹ nhàng đáp. Lúc Hoài Kinh ra ngoài nghe điện thoại, Hứa Tinh Không chỉ mới ăn được một ít, vậy mà sau khi cô ăn no, Hoài Kinh vẫn chưa nghe điện thoại xong.
Lo anh bị đói, nên cô không động đến những món khác ngoài cá, cô bọc lại đồ ăn rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó mang bát đĩa đi rửa. Làm xong những việc này, Hứa Tinh Không ra khỏi nhà bếp. Cửa sổ sát sàn mở rộng hơn lúc nãy, bên ngoài cửa sổ, anh đứng cạnh bể bơi nghe điện thoại.
Ban công chưa bật đèn, chỉ có ánh sáng trong phòng hắt ra ngoài, xuyên qua cửa kính thì bị cắt thành những hình vuông có quy tắc, chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của anh. Anh hơi nhếch môi nói chuyện, tuy tỏ ra không vui, nhưng sắc mặt lại không lạnh lùng như trước nữa. Chắc anh phải nghe điện thoại một lúc nữa, Hứa Tinh Không thu hồi tầm mắt, quyết định tự đi dạo một lát.
Cô đưa mắt nhìn sang phòng khách, phát hiện trong phòng khách có một giá sách. Ánh mắt Hứa Tinh Không sáng lên, cất bước đến đó.
Hoài Kinh hay đọc sách, chắc hẳn đều liên quan đến ngọc, bằng không lần trước sẽ không đề cử cho cô mấy cuốn sách đó. Hứa Tinh Không đến trước giá sách, còn chưa đụng đến sách, đã thấy ở trước cửa sổ đối diện giá sách có đặt một cây dương cầm. Nhà Hoài Kinh rất lớn, có đến mấy cái ban công.
Hiện tại anh đang ở ban công gần bể bơi, mà chỗ Hứa Tinh Không còn cách chỗ đó một vườn hoa nhỏ.
Dưới bóng đêm, cành lá trong vườn hoa rung rinh làm hương thơm bay thoang thoảng. Hứa Tinh Không lại dời tầm mắt về cây dương cầm. Đó là một cây dương cầm hình tam giác, đen nhánh, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.
Trên đàn không ghi thương hiệu, nhưng nhìn chất liệu và công nghệ làm đỉnh và giá đỡ thì cũng biết giá cả của nó rất xa xỉ. Nâng nắp dương cầm lên, bàn phím đen trắng đều đặn, cây gỗ đỡ ở giữa sáng bóng nặng trĩu, cứ như một tác phẩm nghệ thuật trưng này ở đây, tỏa ra hơi thở nghệ thuật nồng đậm. Mắt Hứa Tinh Không sáng ngời. Hoài Kinh cúp điện thoại, trở lại phòng khách thì nghe thấy tiếng dương cầm ngắt quãng.
Anh đưa mắt nhìn về phía ban công. Hứa Tinh Không đang ngồi trước dương cầm, tay trái đặt trên ghế, tay phải đặt lên phím đàn.
Cô ngồi thẳng lưng, mái tóc đen dài buông xõa, cũng dịu dàng như chính cô. Dường như cô đang tìm âm. Hứa Tinh Không đúng là đang tìm âm nhưng cô không chắc lắm, tám mươi tám phím đàn trên con quái vật khổng lồ này làm cô không điều khiển được.
Ngón tay cô cứ ấn phím này rồi lại ấn phím khác, đang nhíu mày buồn rầu thì có một bàn tay khác xuất hiện trên phím đàn. Bàn tay kia dường như sinh ra là để chơi dương cầm. Ngón tay thon dài trắng nõn lướt trên phím đàn, động tác đẹp đẽ tao nhã. Hứa Tinh Không ngẩng đầu, Hoài kinh đứng sau cô, hơi cúi người xuống, mắt nhìn phím đàn, vẻ mặt nghiêm túc chỉnh lại mấy âm cô đàn sai. Là bài "Phong cảnh cố hương".
Tiếng dương cầm thánh thót, kết thúc bản nhạc, anh nhấc tay lên rồi nhìn Hứa Tinh Không, mắt chứa đầy ý cười. Lúc này Hứa Tinh Không mới hoàn hồn, đỏ mặt nói: "Thật xin lỗi, chưa được anh đồng ý đã…"Dường như Hoài Kinh không để ý đến điều này mà lại hỏi: "Thích dương cầm à?"Cô hơi sửng sốt, khẽ gật đầu nói: "Ừ, hồi nhỏ em muốn học nhưng điều kiện kinh tế trong nhà không cho phép, cha em đã dạy em thổi huyên."(*) cái huyên bằng đất (nhạc khí cổ bằng đất hình quả trứng có sáu lỗ)Huyên, hèn chi lại đàn "Phong cảnh cố hương". Hoài Kinh nhíu mày, cười nói: "Tiếng huyên rất êm tai."Hứa Tinh Không được khen thì cười cười. Hoài Kinh thấy cô còn nhìn cây dương cầm, bèn hỏi: "Muốn học không?"
"Có." Hứa Tinh Không lên tiếng, cũng không che giấu, cô nói: "Em muốn đăng ký một lớp dương cầm."Bây giờ cô có công việc ổn định, có tài chính, cũng có thời gian rảnh rỗi nên muốn bù đắp tiếc nuối trước kia. Đang lúc Hứa Tinh Không nghĩ xem nên đăng ký học ở đâu thì đột nhiên anh nói: "Anh dạy em."Hứa Tinh Không ngạc nhiên, cô ngước mắt nhìn anh, trong mắt đầy nghi ngờ. Thấy ánh mắt cô, Hoài Kinh cười nói: "Cuối tuần anh ở nhà, có thể dạy em.
Về học phí, em lo một ngày ba bữa cho anh là được."Nghe thấy lời đề nghị của Hoài Kinh, Hứa Tinh Không có chút động lòng.
Như vậy vừa có thể tiết kiệm được tiền học phí lại vừa không cần chạy đi chạy lại giữa hai nhà…Nhưng nghĩ kỹ lại thì đến cuối tuần hai người cũng ở bên nhau, như vậy phải hơi kỳ quái không? Hứa Tinh Không còn chưa trả lời thì Hoài Kinh lại nói tiếp: "Em gái anh cũng là do anh dạy, ở đây còn có dương cầm, em muốn luyện lúc nào cũng được, đi học lại phải giành giật dùng với những người khác."Mấy lời này đã hoàn toàn thuyết phục Hứa Tinh Không.
Anh đã dạy cho em gái thì tức là đã có kinh nghiệm dạy, cô tiếp thu tốt hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!