Chương 24: (Vô Đề)

"Đeo chơi thôi, nhân duyên nào có dễ cầu như vậy, đàn ông tốt đều kết hôn hết rồi."

"Cũng không nhất định." "Anh còn chưa kết hôn đây này."~~~~~~~~~~~~~~~~~~Hứa Tinh Không cầm ô về tiệm, Đỗ Nhất Triết đang pha trà sữa, thấy cô gấp ô thì hỏi: "Ngoài trời mưa to lắm à chị? Còn mua ô nữa?"Nói xong, tầm mắt Đỗ Nhất Triết dừng trên chiếc ô đen.

Đó là một cái ô rất đẹp, tán ô đen như mực, cán ô rất nặng, trông rất đẹp và chất lượng, không giống như có thể tùy tiện mua được. Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Đỗ Nhất Triết, mặt Hứa Tinh Không hơi nóng lên, cô đặt ô một bên rồi nói: "Có một người bạn đến thăm tôi."Hoàng Phủ Nhất Đóa đang chơi với A Kim, nghe vậy thì ngẩng đầu lên.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy bồng màu xanh lá cây, cùng màu với đồ của Đỗ Nhất Triết, đầu đội mũ Beret, trên tóc vẫn cài một cái nơ con bướm to, đôi mắt to lanh lợi nhìn Hứa Tinh Không, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Là bạn trai chị phải không?"Hứa Tinh Không không có tâm trạng, cười nói: "Không phải."Đỗ Nhất Triết và Hoàng Phủ Nhất Đóa nhìn nhau cười ngọt ngào, không nói gì thêm.***Hôm sau, chuyện đầu tiên khi Trần Uyển Uyển đến văn phòng là hỏi Hứa Tinh Không tối hôm qua buôn bán thế nào, Hứa Tinh Không cảm thấy rất hài lòng, cô cười nói: "Cũng không tệ lắm."Trần Uyển Uyển thấy cô cười vui vẻ, liền nhướng mày cười nhạo: "Bà chủ Hứa đắc ý quá."Hứa Tinh Không sửa sang tài liệu trên tay, cười nói: "Nhận lời chúc của trưởng phòng Trần.

Tối qua mọi người thế nào?"Nhắc đến chuyện này, Trần Uyển Uyển nhún vai, oán trách nói: "Thấy không ít minh tinh người mẫu nhưng đến thời gian xin chữ ký cũng không có, toàn bộ thời gian đều chạy theo phòng Sản phẩm và phòng Phát triển làm phiên dịch, ngay cả cơm cũng không được ăn no."Đưa tay lấy máy đóng sách, Hứa Tinh Không cười nói: "Đây là công việc."

"Đúng vậy."

Trần Uyển Uyển cũng cười rộ lên, tổng kết một câu: "Nói tóm lại, ngoại trừ mở đầu Hoài tổng đến muộn một lát thì những chuyện khác đều hoàn mỹ!"Hứa Tinh Không chớp mắt, tay cầm máy đóng sách hơi khựng lại, sau đó "cạch" một tiếng ghim tài liệu lên."Cửa tiệm của cậu cũng đã khai trương, gần đây chắc cũng rảnh rồi phải không?" Trần Uyển Uyển vừa soạn lại tài liệu vừa hỏi. Hứa Tinh Không cẩn thận nhìn số trang tài liệu, trả lời Trần Uyển Uyển: "Tiểu Triết chưa từng tự kinh doanh cửa tiệm, tớ còn phải đến giúp đỡ."

"Chậc." Trần Uyển Uyển cười hì hì nói: "Có bà chủ như cậu thật tốt."Hứa Tinh Không cười nói: "Còn không phải vì kiếm tiền sao."Nhắc tới kiếm tiền, Trần Uyển Uyển lại nhớ đến một chuyện: "Người bạn đại gia của lão Chiêm tặng hai vé đến chùa Khanh Bình.

Thứ bảy này tớ và cậu đi giải sầu thuận tiện cầu tài vận luôn, đi không?"Chùa Khanh Bình trên núi Thanh Cửu ở ngoại ô Hạ Thành, ngôi chùa được xây dựng từ xa xưa, hương khói đã kéo dài hàng ngàn năm, là một ngôi chùa rất thiêng.

Mà cũng vì thiêng nên rất đông người đến cầu tài cầu duyên.

Nhưng để bảo vệ kiến trúc cổ của chùa Khanh Bình nên hiện tại hạn chế lượng người đến thăm, vì vậy rất khó khăn có được vé vào.

Về cơ bản, bây giờ có thể đến đó đều là người có tiền có thế. Lâm Mỹ Tuệ tin phật, trong nhà còn thờ tượng phật, Hứa Tinh Không mưa dầm thấm đất nên cũng tin rằng có tâm thành kính thì sẽ linh nghiệm."Lão Chiêm không đi à?" Hứa Tinh Không hỏi."Anh ấy? Đàn ông không tin những thứ này đâu." Trần Uyển Uyển xem thường nói. Hứa Tinh Không cười cười, nói: "Được, vậy tớ đi."Hai người hẹn vào thứ bảy, hôm đó Trần Uyển Uyển sẽ lái xe đến nhà đón cô đi.

Thứ bảy, Hứa Tinh Không vừa thức dậy, Meo Meo đã luôn chạy qua chạy lại bám lấy cô.

Khoảng thời gian này cô bận rộn nên cũng bỏ bê nó nhiều.

Hứa Tinh Không bế nó lên, mở tủ lạnh lấy cho nó một hộp thức ăn, nhìn lịch rồi xoa đầu nó nói: "Nên cho mày tiêm vắc xin phòng bệnh rồi."Meo Meo cứ dõi theo động tác tay của Hứa Tinh Không, cô lại vuốt nó vài cái rồi mở hộp đồ hộp ra, thả nó xuống ăn. Thấy Meo Meo ăn ngon lành, Hứa Tinh Không cũng cảm thấy đói bụng.

Cô đến tủ lạnh nhìn qua, đã lâu rồi không nấu cơm, tủ lạnh cũng không có đồ gì ăn được.

Bây giờ đi mua cũng không kịp nữa, Hứa Tinh Không đành cầm hai miếng sanwich bỏ vào miệng. Vừa ăn sanwich Hứa Tinh Không vừa dự tính tối nay phải đi chợ mua thức ăn. Nhất định phải mua một con cá trước. Trần Uyển Uyển đến chung cư Hòa Phong thì gọi cho Hứa Tinh Không.

Hứa Tinh Không cầm túi vào thang máy, thang máy vừa đến tầng một, mở cửa ra thì một cậu bé "oa" một tiếng nhảy từ góc tường ra. Hình như sợ dọa cô, nhóc con chỉ "oa" một tiếng rất nhỏ. Hứa Tinh Không nghe thấy tiếng liền cười gọi: "Khang Khang."Chiêm Giai Khang đứng ở cửa thang máy, cười híp mắt chờ Hứa Tinh Không ra, đợi cô ra khỏi thang máy thì con nhóc liền giang hai cánh tay bay đến chỗ cô."Dì Tinh Không."Ngọt ngào gọi một tiếng làm tim Hứa Tinh Không cũng mềm ra.

Đợi Hứa Tinh Không lên xe, giúp Chiêm Giai Khang cài chắc dây an toàn trên ghế trẻ nhỏ, Trần Uyển Uyển còn ở ghế trước lải nhải cằn nhằn oán hận."Đều tại lão Chiêm! Ban đầu Khang Khang không muốn đi với tớ, lão lại lắm mồm lỡ miệng nói cậu cũng đi, làm tiểu tử này nhất định đòi theo.

Chùa Khanh Bình lớn như vậy làm sao tớ chăm nó nổi đây."

"Mẹ ơi, con ở cùng dì Tinh Không mà." Chiêm Giai Khang nói, tay nhỏ vội vàng nắm lấy tay Hứa Tinh Không.

Năm ngón tay mềm mại đan lấy tay Hứa Tinh Không, mười ngón tay giao nhau, đưa lên cho Trần Uyển Uyển thấy: "Thế này, con sẽ không lạc được."Ngón tay thằng bé thật mềm và ấm, cho dù có nắm chặt thì cũng không có bao nhiêu sức.

Hứa Tinh Không nắm tay cậu lắc lắc, cười nói: "Được, Khang Khang ngoan lắm."Trần Uyển Uyển nhìn hai người phía sau vui vẻ thì cười cười không nói gì nữa. Chùa Khanh Bình ở ngoại ô Hạ Thành, phải mất lái xe hơn hai giờ, đi được một lát, lúc chờ đèn xanh, Trần Uyển Uyển lấy một quyển truyện trong cái hộp trước mặt đưa cho Hứa Tinh Không."Cậu kể chuyện cho nó ngủ một lúc đi, chứ không tí nữa đến chùa Khanh Bình thì nó lại mệt."

Quyển truyện này là truyện tranh, tên là "You Are Umasou", là một bộ truyện nói về khủng long rất nổi tiếng của Nhật Bản. Tuy tình tiết câu chuyện gây cấn nhưng đều bày tỏ suy nghĩ tốt đẹp, khi Hứa Tinh Không kể chuyện, Chiêm Giai Khang không sợ chút nào, lại còn chỉ vào hình vẽ hỏi lung tung."Trái cây nhỏ này ăn có ngon không ạ?"

"Nước biển có vị mặn, vậy gió thổi trên biển thì sao ạ?"

"Nó ngậm Umasou trong miệng rồi, Umasou có cắn đau không ạ?"Hứa Tinh Không lắng nghe những câu hỏi ngây thơ của bé mà cười đến chảy nước mắt.

Cô nhìn con khủng long lớn ngậm khủng long nhỏ trong ảnh, cười nói: "Sẽ không đau đâu, bởi vì khủng long lớn yêu khủng long nhỏ nên sẽ không làm nó đau."Nói xong câu đó, Hứa Tinh Không bỗng sửng sốt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh anh cắn cổ cô. Hai người ba tuần không gặp, mấy vết cắn kia đã biến mất và không có ngứa nữa. Lại nói, anh cắn cũng không hề đau. Mặt Hứa Tinh Không hơi phiếm hồng, Chiêm Giai Khang không phát hiện ra.

Vì câu chuyện đã kết thúc nên bé hơi buồn ngủ.

Cậu bé nắm lấy tay Hứa Tinh Không, nhắm mắt ngáp một cái."Dì Tinh Không, dì có thể nhặt một con khủng long nhỏ không?"Hứa Tinh Không nhìn hình vẽ khủng long, lòng khẽ run lên.

Chiêm Giai Khang hy vọng cô nhặt được một con khủng long nhỏ về làm bạn với cô à? Hứa Tinh Không khẽ cười, khép sách lại, dịu dàng sờ đầu cậu. Đứa bé thật tốt bụng. Trần Uyển Uyển lái xe, tầm mắt dừng lại giữa gương chiếu hậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!