"Suỵt, anh đang lén đến thăm em."~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Ngày hôm sau, Hứa Tinh Không liền bận rộn. Sáng sớm Trần Uyển Uyển đã hỏi cô về chuyện thông báo tuyển dụng nhân viên cửa tiệm, trên đường đi, Hứa Tinh Không đã xem qua mấy bản lý lịch rồi chọn mấy người đưa cho Trần Uyển Uyển xem.
Trần Uyển Uyển làm việc nhiều năm, ánh mắt sắc bén, cô ấy lại loại bỏ vài người."Còn loại nữa thì không còn ai đâu." Hứa Tinh Không nhìn ba bản lý lịch còn lại, nói. Trần Uyển Uyển không thèm để ý, chỉ vào màn hình điện thoại di động của cô nói: "Cứ thế này thôi, tuy thời gian có hạn nhưng cũng không thể hạ thấp tiêu chuẩn.
Nhân viên cửa hàng của cậu không chỉ phải pha trà sữa mà còn phải trông coi cửa tiệm cho cậu, quản lý chuyện lớn nhỏ trong tiệm, tương đương với quản lý trưởng.
Yêu cầu phải có năng lực làm việc, năng lực nghiệp vụ, năng lực xã giao đều phải xem, cũng không thể không có kinh nghiệm."Nghe Trần Uyển Uyển nói như vậy, Hứa Tinh Không mới cảm thấy áp lực.
Tuy cô chỉ là một bà chủ nhỏ nhưng chuyện phải quan tâm vẫn quá nhiều. Thấy cô nhíu mày, Trần Uyển Uyển cười cười, ôm cô nói: "Mấy ngày nay cậu cứ tập trung vào chuyện này, chuyện công ty tớ sẽ sắp xếp ít lại."Hứa Tinh Không cười, nhìn Trần Uyển Uyển, nói: "Cảm ơn Trần phó phòng."Không ngờ bị Hứa Tinh Không trêu, Trần Uyển Uyển tròn mắt, kinh ngạc một lúc lâu mới vỗ cô một cái nói: "Yên tâm đi bà chủ Hứa! Phó phòng chị đây sẽ đặc biệt âm thầm lèo lái bảo vệ che đậy cho em."
Trong công việc, tuy Hứa Tinh Không theo Nhan Gia Lâm nhưng vẫn còn có công việc khác.
Những việc này Trần Uyển Uyển đều một mình làm hết, Hứa Tinh Không gần như chỉ cần đi theo Nhan Gia Lâm là được.
Cô cảm kích Trần Uyển Uyển đồng thời cũng tăng nhanh tốc độ tuyển dụng nhân viên cho cửa tiệm. Ban ngày phải đi làm nên cô quyết định thời gian phỏng vấn là sau 7 giờ tối.
5 giờ rưỡi tan tầm, Hứa Tinh Không liền đi một chuyến đến cửa tiệm. Bây giờ là giờ tan tầm, đường Hòa Bình rất đông đúc.
Hứa Tinh Không đi từ đầu đường đến cửa tiệm, nhìn thấy bên trong có ba người thợ đang làm việc. Cửa tiệm nhỏ chất đầy trang thiết bị, mấy tấm áp phích ban đầu trên trần nhà đã được gỡ ra, kệ để hàng cũng đang chuẩn bị dọn đi. Cửa tiệm này vốn trang trí không tồi nên lúc thiết kế lại không cần thay đổi nhiều.
Ba người thợ mặc đồ chuyên dụng, làm việc nghiêm túc, là đồng nghiệp Chiêm Lương Đình giới thiệu đến. Hứa Tinh Không đặt đồ uống lên bàn, cười nói: "Mọi người đã vất vả rồi, qua đây uống nước nghỉ ngơi chút đi."Ba người quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Tinh Không, bọn họ liền khó hiểu nhìn nhau. Bọn họ chỉ gặp Chiêm Lương Đình chứ chưa từng gặp Hứa Tinh Không."Tôi là Hứa Tinh Không, bạn của Chiêm Lương Đình, đây là cửa tiệm của tôi, hẳn là anh ấy đã nói với các anh rồi nhỉ."
Nghe cô nhắc đến cái tên Chiêm Lương Đình thì ba người mới nở nụ cười, một người hơn bốn mươi tuổi mở lời, cười nói: "Rất vui được gặp cô."Chủ tiệm đến còn mang theo đồ uống, ba người đều rất vui.
Một người cầm một cốc đồ uống nóng, nói cảm ơn một tiếng, sau đó lại tiếp tục mải miết làm việc.
Người vừa nói chuyện đi tới, lấy đồ uống rồi giới thiệu: "Tôi là tổ trưởng đội trang trí, cô cứ gọi tôi là lão Trương đi."
"Chào anh." Hứa Tinh Không cười gật đầu, đưa tay muốn bắt tay lão Trương. Lão Trương ngại ngùng cười nói: "Tay tôi bẩn, không cần bắt."Hứa Tinh Không mỉm cười rút tay về, cũng không ép. Lão Trương biết Hứa Tinh Không đến xem tiến độ nên ông mở bản vẽ ra, chỉ cho Hứa Tinh Không nhìn: "Chúng tôi muốn bỏ tủ hàng lúc trước, để có khoảng trống đặt bàn ghế."
Hứa Tinh Không cũng đã đặt bàn ghế, chỉ chờ sửa sang xong sẽ chở đến đây sắp xếp. Cô nhìn bản vẽ, nói: "Hôm nay cũng đã làm được rất nhiều rồi nhỉ."Lão Trương được khen, lại ngại ngùng cười nói: "Công việc đơn giản nên làm nhanh, dự tính trong mười ngày là có thể hoàn thành."Nghe lão Trương nói vậy, Hứa Tinh Không liền tính toán thời gian.
Mười ngày hoàn thành, sau đó sẽ lắp bảng hiệu, sắp xếp bàn ghế, quyết định biểu ngữ và in ấn poster, lại còn phát tờ rơi giới thiệu ngày khai trương cửa tiệm, vậy nếu không có gì thay đổi thì khoảng hai tuần là có thể khai trương. Như bầu trời rạng sáng, Hứa Tinh Không nhìn thấy một tia hy vọng và mong chờ, đồng thời, cô cũng phải tuyển nhân viên nhanh hơn. Hôm nay cô phỏng vấn hai người, nhưng đều không hài lòng lắm.
Trong đó một người ba hoa khoác lác, còn một người thì đòi tiền lương quá cao.
Hứa Tinh Không đành phải tuyển tiếp, may mà Trần Uyển Uyển vẫn luôn ở bên giúp đỡ. Buổi sáng Hứa Tinh Không đi theo Nhan Gia Lâm, lúc về thì đụng phải phó phòng quan hệ xã hội Mã Mạnh Quang.
Anh đứng ở gara, hình như đang đợi ai đó.
Sau khi Nhan Gia Lâm dừng xe thì có một chiếc Mercedes
-Benz đi vào bãi đỗ xe. Mã Mạnh Quang chạy nhanh ra đón, chiếc Mercedes
-Benz dừng lại, cửa mở ra, một nhóm người đi xuống.
Đi đầu chính là Lâm Vĩ Du. Nhan Gia Lâm tỏ ra không thấy gì, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước.
Hứa Tinh Không cũng đành thản nhiên nhìn lướt qua rồi đi theo Nhan Gia Lâm đến trước thang máy. Nhưng hai người vừa đến trước thang máy thì bị gọi lại."Trưởng phòng Nhan!" Giọng điệu của Mã Mạnh Quang mang ý cười, chào Nhan Gia Lâm. Mặt Nhan Gia Lâm không đổi, xoay người nhìn sang, lịch sự cười: "Trưởng phòng Mã!"Phần lớn người ở phòng quan hệ xã hội đều giỏi ăn nói, khả năng ứng biến rất tốt.
Mã Mạnh Quang thấy Nhan Gia Lâm chào lại thì cũng cười cười.
Sau khi thang máy đến, đoàn người cùng vào thang máy, Mã Mạnh Quang liền giới thiệu qua về hai bên. Giới thiệu xong, Mã Mạnh Quang nói với Nhan Gia Lâm: "Hôm nay cô Lâm đến để ký hợp đồng phát ngôn, tập đoàn TIE cũng phái người đại diện tới đây, việc phiên dịch phải làm phiền cô rồi."Nhan Gia Lâm đã biết chuyện hợp đồng phát ngôn từ lâu, chuyện này cũng chẳng có gì rắc rối, bèn cười nhẹ: "Không có gì."
Nghe Mã Mạnh Quang giới thiệu Nhan Gia Lâm là phiên dịch, Lâm Vĩ Du cũng cười chào hỏi: "Chào trưởng phòng Nhan."Nhan Gia Lâm khẽ gật đầu. Tầm mắt Lâm Vĩ Du chuyển sang người Hứa Tinh Không, định chào hỏi cô.
Thấy cô ta hơi do dự, Hứa Tinh Không lễ độ mỉm cười: "Chào cô Lâm, tôi họ Hứa."Nghe cô tự giới thiệu xong, Lâm Vĩ Du cười, có chút áy náy nói: "Chào cô Hứa, rất vui được gặp cô."Nghe Lâm Vĩ Du nói vậy, Hứa Tinh Không chỉ thản nhiên cười, không hề để ý.
Mỗi ngày minh tinh đều gặp rất nhiều người, không nhớ ra cô cũng là bình thường. Mà Nhan Gia Lâm nghe Lâm Vĩ Du nói xong thì nhìn sang cô ta, vẻ mặt âm trầm khó dò. Khi thang máy đến nơi thì đoàn người bước xuống thang máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!