Chương 18: (Vô Đề)

"Che cho kỹ vào, nói không chừng đêm nay sẽ lại có thêm vài dấu mới đấy."~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Hoài Kinh nói lời này mà mặt không hề thay đổi, Hứa Tinh Không bị dọa đến ngây người.

Cô ngửa đầu nhìn, thấy ý cười trong ánh mắt Hoài Kinh ngày càng rõ thì nhíu mày.

Cô cúi đầu xuống, có chút oán giận nói khẽ: "Anh đừng nói giỡn như vậy nữa."Đuôi mắt Hoài Kinh nhếch lên, hai chân anh đứng thẳng nhưng lại hơi cong eo, cúi đầu nhìn Hứa Tinh Không cười khẽ."Được, vậy anh sẽ nói thật."Hứa Tinh Không cảm thấy hơi rung động, lại ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt của Hoài Kinh rất nghiêm túc, ngay cả ánh mắt ngả ngớn của anh cũng trở nên thâm trầm, nghiêm nghị. Anh hơi cong môi, trịnh trọng nói:"Thật ra là Meo Meo gọi cho anh, nó bảo nó đói bụng nên kêu anh đến đón em về cho nó ăn."Chờ đến khi nói hết câu, ánh mắt thâm trầm của Hoài Kinh lại lóe lên ý cười kín đáo, khóe môi anh nhếch lên, mỉm cười nhìn phản ứng của Hứa Tinh Không.

Anh đoán mặt cô sẽ đỏ ửng lên, thở gấp và nhìn anh bằng ánh mắt hờn giận.

Chỉ nghĩ vậy thôi trong lòng anh đã chợt nhộn nhạo như có con mèo nhỏ dùng móng vuốt cào cào, thật ngứa ngáy. Nhưng Hứa Tinh Không lại không phản ứng như anh mong chờ, nét mặt cô không có những biểu hiện sinh động như anh nghĩ mà ngược lại có hơi ngơ ngác.

Cô mông lung nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoài Kinh, sau đó quả quyết lắc đầu, nói: "Anh lừa em."Nụ cười của Hoài Kinh khựng lại. Hơi lạnh trên ghế đá xuyên qua quần áo truyền vào người, Hứa Tinh Không lạnh đến nổi phải đứng lên.

Hai chân cô có hơi tê mỏi làm cô lảo đảo, cuối cùng đảo đến đứng bên cạnh Hoài Kinh. Hoài Kinh mặc rất ít áo nhưng khi cô đứng gần anh thế này, Hứa Tinh Không lại cảm thấy cả khuôn mặt đều bị anh hun đến nóng rát.

Cô ngẩng đầu nhìn Hoài Kinh đứng trước mặt, vô cùng nghiêm túc nói:"Meo Meo sẽ không gọi điện cho anh đâu, nó ghét nhất là mấy con cún con hay cắn người."Biệt danh "Cún con hay cắn người" này làm Hoài Kinh vốn chỉ đang cười nhẹ giờ càng cười tươi hơn.

Anh nén cười, cúi đầu ngắm nhìn người phụ nữ đứng trước mặt anh.

Hứa Tinh Không dường như rất hài lòng với biệt danh này của anh, ánh mắt long lanh ánh lên sự vui vẻ như ngôi sao trên trời. Hoài Kinh trầm giọng cười, ngón tay ấm áp lướt qua gò má của Hứa Tinh Không, cuối cùng lại nắm lấy cằm cô.

Hoài Kinh hơi dùng sức nâng cằm của cô lên, âm cuối hơi cao, hỏi:"Thật không?"Cằm nhỏ bị nắm vừa đau lại mỏi làm đầu óc Hứa Tinh Không trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Nhận ra mình vừa mới nói gì, sắc đỏ lại từ từ hiện lên trên khuôn mặt Hứa Tinh Không, cô giãy giụa muốn né tránh, nhưng còn chưa thành công trốn thoát thì Hoài Kinh đã cúi đầu hôn lên môi cô. Khi Hoài Kinh đặt nụ hôn xuống thì Hứa Tinh Không hơi cứng người lại.

Anh nhếch môi, khẽ mở miệng, cắn nhẹ lên môi mềm mại của Hứa Tinh Không một cái.

Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, trong thoáng chốc vành mắt đã đỏ lên.

Cô mở to hai mắt nhìn anh cười xấu xa lùi ra, đầu lưỡi liếm liếm môi, thế mà lại bị hằn dấu răng. Nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại của cô rút vào trong miệng, hầu kết Hoài Kinh khẽ nhúc nhích, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào dấu răng còn in trên môi cô.

Hoài Kinh tiến gần lại bên tai cô, trong lúc cô tránh né theo bản năng thì anh đưa tay đỡ lấy thắt lưng cô lại rồi ôm cô vào ngực. Hoài Kinh cười cười nói nhỏ bên tai cô: "Vậy con chó nhỏ cắn em trước một cái."Cho tận đến khi về đến nhà Hoài Kinh, Hứa Tinh Không mới biết được cái gì gọi là "cắn trước một cái", điều này có nghĩa là sau đó cô còn bị cắn thêm mấy cái nữa.

Hứa Tinh Không say rượu, trên giường bị Hoài Kinh làm đi làm lại mấy lần mới dần dần tỉnh táo lại.

Trong lúc làm, vì để trả thù mà Hoài Kinh cắn gặm trên dưới người cô nhiều không đếm xuể.

Ngày hôm sau khi đi tắm, Hứa Tinh Không nhìn những dấu cắn trên người mình mà suýt ngất đi vì xấu hổ. Vậy mà Hoài Kinh còn in dấu răng lên cả hai mu bàn tay cô, tuy dấu rất cạn nhưng lại tím xanh một mảng, nhìn như do hôn sâu để lại, đến cả tay áo cũng không che đi. Hứa Tinh Không tắm rửa xong liền mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Hoài Kinh cũng đã dậy, tinh thần anh phấn chấn đứng bên cửa sổ cài cổ tay áo.

Ngón tay anh thon dài khéo léo cài nút lại, phần cổ tay áo ôm lấy cổ tay trắng nõn của anh.

Vì cổ tay hơi cong lại làm nổi bật xương cổ tay tinh tế đẹp đẽ. Hứa Tinh Không không phải là một người nghiện ngắm tay (thủ khống), nhưng tay của Hoài Kinh thật sự rất đẹp, nên cô cũng cho phép bản thân ngắm nhìn nhiều một chút.

Cho đến khi Hoài Kinh cài nút áo xong xuôi, nghiêng đầu sang, bờ môi hơi nhếch lên, nhìn cô, Hứa Tinh Không mới hoàn hồn nhớ lại điều mình muốn nói:"Từ nay về sau anh không được cắn em nữa." Tuy rằng lúc này cô đang lên án anh nhưng sao sau khi nói ra những lời này anh lại nhướng mắt lên làm cô có chút không bối rối, giọng nói càng lúc càng nhỏ lại: "Em… em chỉ che được một vài nơi thôi."Hoài Kinh vừa ung dung thắt cà vạt vừa ngước mắt nhìn Hứa Tinh Không, cười nói:"Chính em bảo anh cắn em mà."

Mắt Hứa Tinh Không nheo lại, máu nóng chảy ngược lên.

Cô nhìn Hoài Kinh tươi cười, cảm thấy bản lĩnh ngậm máu phun người của anh càng ngày càng cao siêu.

Cô nhíu nhíu mày, lắc đầu không chịu thừa nhận, "Em không có bảo anh cắn em."Hoài Kinh chỉnh cà vạt lại, cầm lấy áo khoác rồi thong thả bước đến trước mặt Hứa Tinh Không. Chân anh rất dài nên nếu muốn đối diện với Hứa Tinh Không thì anh phải cúi người xuống.

Anh hơi khom lưng và nghiêng người về phía trước, ghé vào tai Hứa Tinh Không cất giọng trầm ấm như cây cỏ đuôi ngựa quét qua trái tim cô."Hôm qua ai nói anh là con chó nhỏ hay cắn người ấy nhỉ?"Tiếng "nhỉ" kia làm trái tim Hứa Tinh Không treo lơ lửng.

Hôm qua tuy cô uống rượu nên hơi mơ hồ nhưng vẫn có chút ấn tượng với những chuyện đêm qua. Hứa Tinh Không liền cúi đầu, vành tai dần ửng hồng lên, nhưng lại không có cách nào phản bác lại. Hoài Kinh thấy một lúc lâu cô vẫn không lên tiếng nên đứng thẳng người lại.

Khi anh vừa thay đổi tư thế thì cô liền thì thầm một câu."Đúng là em có nói thế nhưng anh cũng không thể cắn em được."Hoài Kinh mỉm cười, hơi cúi đầu, hỏi: "Em nói gì cơ?"

"Không có gì." Hứa Tinh Không lắc đầu, khi ngẩng đầu lên thì nhìn anh chuyển hướng đề tài: "Tối nay em không thể về đây được, mai em phải đi công tác rồi nên tối phải về nhà thu dọn hành lý."Hoài Kinh rũ mắt xuống, hỏi: "Đi công tác ở đâu?"Hứa Tinh Không xoa xoa mắt, nói: "Văn Thành."Hoài Kinh lại hỏi: "Đi mấy ngày?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!