Chương 17: (Vô Đề)

"Ý của câu này chẳng phải là "bạn nhỏ khác đều được chồng đón về hết rồi, chồng mình lúc nào mới đến đón mình đây" sao?"~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Bên trong phòng làm việc đèn đã tắt hết, bóng người lay động cũng dừng lại.

Trong bóng tối tiếng thở dốc kìm nén của đôi nam nữ làm bầu không khí vốn lạnh lẽo dần nóng lên."Đừng nhúc nhích." Hoài Kinh kìm chặt hai tay, áp Hứa Tinh Không đang muốn chạy trốn vào trong lòng.

Giọng nói của anh lúc này khàn khàn trầm thấp, vô cùng gợi cảm. Động tác của Hứa Tinh Không dừng lại, quanh viền mắt cô đỏ ửng, trong người lại càng nóng.

Cô hơi cong người lại để lưng rời khỏi lồng ngực của anh, giọng nói run run hỏi:"Không phải đã…"

"Ừ?" Hoài Kinh lười biếng lên tiếng, giọng nói như bị ma sát.

Thu cánh tay vừa bị cô né tránh lại, kéo cô vào lòng mình. Hứa Tinh Không ngồi trên người Hoài Kinh, cơ thể hai người dán sát vào nhau làm cô cảm nhận được thân thể nóng rực cùng nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Giãy giụa không có kết quả, cô đành cắn chặt môi chịu đựng.

Cảm giác xấu hổ cùng với dư vị trong cơ thể chưa biến mất, Hứa Tinh Không nhắm mắt lại, khẽ cúi đầu, cằm run run."Anh không mang bao." Hoài Kinh đột nhiên nói một câu.

Anh vừa nói xong, cái cằm đặt trên vai Hứa Tinh Không trượt xuống, thật thân mật hôn sau tai cô. Sau tai nhột nhột, Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, cô quay đầu lại, cam đoan: "Em sẽ uống thuốc."Cô nói chắc nịch làm Hoài Kinh dừng nụ hôn lại.

Anh ngước mắt nhìn cô đang siết chặt cằm, từ từ rút người ra.

Khi tách ta, tầm nhìn trống trải hơn, tấm lưng trần của cô rơi vào mắt anh. Cô cả người đều đỏ ửng, phía sau lưng cũng không tránh khỏi, là loại trắng mịn pha ửng hồng.

Bởi vì vừa vận động xong nên sau lưng cô còn ướt mồ hôi.

Những sợi tóc sau gáy lộn xộn, dán lên làn da trắng nõn, khiến cô trông quyến rũ khác thường. Sống lưng cô căng cứng, trông cực kỳ giống con mèo nhỏ bị giật mình sau khi giương nanh múa vuốt.

Cô muốn tránh thoát ngực anh, kháng cự sau khi thân mật với anh. Anh lại không thèm để ý đến điều này, vây cô trong vòng tay mình.

Hứa Tinh Không quay đầu lại kháng cự.

Nhưng sự kháng cự của cô đối với anh chỉ như mèo con cào, hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Hoài Kinh ôm lấy Hứa Tinh Không đang ngọ nguậy, cười khẽ một tiếng, nụ cười mang theo sự đắc ý vì chiến thắng.

Anh dựa người sát vào người cô, trong lúc Hứa Tinh Không đang giãy giụa, há miệng cắn vành tai cô."A…" Bị hàm răng lành lạnh cắn, Hứa Tinh Không khẽ kêu một tiếng, rụt cổ về phía sau ngẩng lên."Anh không có ý đó." Hàm răng của anh nhẹ ma sát vành tai cô, trầm giọng cười, hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng lướt bên tai cô, từng chữ từng chữ trong câu nói của anh đều như tiếng trống gõ vào màng nhĩ cô."Ý anh là, anh không mang bao nên giúp em chặn lại, không để thứ kia chảy ra."

Người trong ngực lập tức cứng đờ, khiến Hoài Kinh lại bật cười. Đầu óc Hứa Tinh Không trống rỗng, cô mờ mịt, luống cuống ngồi ở trên đùi anh, thân thể như có một ngọn lửa, nóng hổi, đỏ rực.

Cô luống cuống muốn rời khỏi người, nhưng lại sợ đúng như lời anh nói…Cô sốt ruột vịn lấy bàn, cúi đầu, mái tóc dài che kín khuôn mặt, giọng nói nhỏ gần như không thể nghe thấy."Cũng… cũng không thể làm thế này được."

"Ừ." Tầm mắt Hoài Kinh lại nhìn cơ thể ửng hồng của cô, trong ánh mắt mang theo chút ý cười ngả ngớn.

Sau khi thờ ơ trả lời, Hoài Kinh đưa tay với lấy điện thoại Hứa Tinh Không.

Anh mở màn hình, trên màn hình thời gian hiển thị đã hơn 9 giờ. Cô tới đây đã hơn một tiếng. Lại nhấn xuống cái nữa, màn hình di động lập tức tối lại, Hoài Kinh đưa điện thoại cho cô, hỏi."Còn vấn đề gì muốn hỏi không?"Tư duy của anh đổi thật nhanh, yết hầu của Hứa Tinh Không khẽ nhúc nhích.

Nếu cô không cách nào cử động, vậy cứ dứt khoát không động đậy nữa.

Cô lấy điện thoại lại, nhẹ giọng nói."Có."Liên quan đến vấn đề phiên dịch, tập trung vào công việc khiến Hứa Tinh Không bớt ngại ngùng phần nào.

Hứa Tinh Không mở điện thoại tìm hình, đưa cho Hoài Kinh ở sau lưng nhìn."Ở đây…"

"Chỗ nào?" Hoài Kinh nheo mắt, anh lười biếng tựa vào ghế, làm như không thấy được. Hứa Tinh Không: "…"Hứa Tinh Không đưa điện thoại ra sau, nói: "Đây này…"Cô còn chưa dứt lời, tay đã bị anh kéo qua.

Tay anh kéo điện thoại trên tay cô, hơi dùng lực, Hứa Tinh Không không kịp buông máy ra, thân thể cũng bị kéo ngồi vào trong lòng anh.

Anh gác cằm bên gáy cô, trong giọng nói mang theo ba phần nghiêm túc, chỉ về phía điện thoại trong tay cô hỏi."Ở đây à?"Hơi thở của anh nháy mắt vây quanh cô, tim Hứa Tinh Không đập như ngồi xe băng núi.

Tầm mắt cô nhìn theo hướng anh chỉ, giọng nói run run đáp."Ừ."Vừa nói xong, Hứa Tinh Không lập tức phản ứng kịp, dùng dằng muốn đứng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!