Hứa Tinh Không nhớ lại rồi đáp: "Không có."
"Vậy là tốt rồi." Hoài Kinh nói xong thì có người đến mời rượu, sau khi chạm cốc với người nọ, anh nói với Hứa Tinh Không: "Anh cúp máy nhé."Hứa Tinh Không nghỉ nhiều hơn những đồng nghiệp hai ngày, cô mang theo một ít đặc sản chia cho mấy đồng nghiệp ngồi gần mình.
Trần Uyển Uyển đi tới, kéo cô hỏi: "Hai ngày qua cậu đã làm gì? Không phải là bị ép ở nhà xem mắt chứ?"Hứa Tinh Không đưa Trần Uyển Uyển một viện kẹo rồi cười nói: "Không phải, là sang tên nhà thôi, ban quản lý không làm việc vào ngày nghỉ lễ."Bỏ viên kẹo vào miệng, Trần Uyển Uyển hỏi: "Nhà nào?"
"Là hai căn hộ được chia khi ly hôn đó, tớ sang tên căn lớn cho Tinh Viễn." Nói đến đây, nét mặt Hứa Tinh Không hiện lên chút vui mừng, "Tinh Viễn đã có người yêu, bên nhà gái yêu cầu nó phải có nhà."
Trần Uyển Uyển và Hứa Tinh Không là bạn thân thời đại học nên cũng biết chút ít về tình hình gia đình của Hứa Tinh Không.
Chuyện Hứa Tinh Không sang tên căn hộ lớn cho Hứa Tinh Viễn, cô cũng không tiện khuyên nhủ nên hay không.
Dù sao, em trai của cậu ấy cũng rất tốt."Bạn gái cậu ấy đáng tin không? Không thì căn hộ…" Từ trước đến nay Trần Uyển Uyển luôn đa tâm hơn Hứa Tinh Không, cô cũng vì suy nghĩ cho Hứa Tinh Không nên mới hỏi như vậy."Cha mẹ hai bên đã gặp nhau rồi, rất tốt." Hứa Tinh Không nói. Nghe vậy, Trần Uyển Uyển cũng vui vẻ, cười hì hì nói: "Ôi chao, Tiểu Tinh Viễn cũng đã thành gia lập nghiệp rồi.
Định bao giờ kết hôn?"Hứa Tinh Không vừa định trả lời thì có đồng nghiệp gọi cô."Hứa Tinh Không, Chung đại nhân tìm cô kìa."
"Tính sẽ tổ chức trước tết âm lịch nhưng còn chưa định ngày chính xác." Hứa Tinh Không trả lời ngắn gọn rồi nói: "Tớ đi trước đây."Trần Uyển Uyển vỗ vỗ vai cô rồi cũng trở về vị trí của mình. Chung Du Quân tìm Hứa Tinh Không là để cùng đi phiên dịch trực tiếp.
Nhiệm vụ của bộ phần phiên dịch chính là đi theo lãnh đạo công ty, bàn bạc về các hạng mục hợp đồng với công ty Đức.
Chuyện này là quyết định bất chợt của Chung Du Quân, anh cho gọi Hứa Tinh Không tới, chứng tỏ rất coi trọng cô. Hứa Tinh Không trang điểm sơ lại rồi đi theo Chung Du Quân, hai người phải đến khách sạn để bàn bạc về hạng mục hợp đồng, Chung Du Quân lái xe đi. Chung Du Quân đã từng hướng dẫn rất nhiều người mới, nên thấy sắc mặt Hứa Tinh Không là biết ngay trong lòng cô đang lo lắng điều gì.
Anh bước ra thang máy, vừa đi về phía xe của mình vừa thoải mái cười nói với Hứa Tinh Không."Mặc dù cô không có kinh nghiệm phiên dịch trực tiếp, nhưng làm việc rất thận trọng, không giống mấy cô gái trẻ vừa ra trường.
Cái gọi là phiên dịch trực tiếp, lần đầu cô tới, cũng chỉ ghi chép lại vài thứ thôi, đừng quá lo lắng."Chung Du Quân đánh giá cô rất cao, điều này làm cho Hứa Tinh Không có chút "thụ sủng nhược kinh".
Nhưng cấp trên đã nói như vậy thì cô cũng không thể quá luống cuống được.
Hứa Tinh Không cảm kích cười nói."Cảm ơn Chung đại nhân."
"Đúng rồi." Chung Du Quân nhìn thấy xe của mình, dùng chìa khóa mở khóa xe rồi đặt tay trên chốt cửa, nói với cô: "Hộp trà lần trước không tệ, cảm ơn cô."Bàn tay đang cầm tay nắm cửa của Hứa Tinh Không cứng đờ. Chung Du Quân đã biết hộp trà lần trước là cô mua.
Bởi vì hộp trà đó mà cô và Chung Du Quân "vô tình gặp được" ở tiền sảnh, đồng thời còn hỏi anh một số vấn đề trong công việc, nhờ vậy, sau đó Lý Diệu Tuyết mới ngừng sắp xếp công việc cho cô. Hứa Tinh Không hơi há mồm, ánh mắt chuyển động mấy cái.
Với kinh nghiệm thân kinh bách chiến* của Chung Du Quân thì không khó nhận ra chút tâm tư nhỏ của cô.(*)thân kinh bách chiến : thân trải qua trăm trận đánh. Hứa Tinh Không hơi rũ đầu, thành khẩn nói xin lỗi."Xin lỗi, đại nhân, tôi…"Trong lòng Hứa Tinh Không có hơi sợ anh, ngược lại Chung Du Quân không để tâm, tuy cô lợi dụng anh, nhưng anh lại rất thưởng thức sự lanh lợi ấy của cô."Cô xin lỗi cái gì?" Chung Du Quân cười một tiếng, nói: "Tôi đang cảm ơn cô mà."
Trán Hứa Tinh Không lấm tấm mồ hôi, cô hơi giật giật cổ họng, khi vừa định nói chuyện thì đối diện "ầm" một tiếng, Hứa Tinh Không ngẩng đầu lên, trước mặt đã không còn ai. Tim Hứa Tinh Không chợt thắt chặt, gọi một tiếng "Chung đại nhân" rồi chạy nhanh tới.
Nhìn thấy cảnh tượng trên mặt đất, hàm răng Hứa Tinh Không liền run lên. Chung Du Quân nằm thẳng đờ dưới đất, mặt trắng bệch, anh nhắm chặt hai mắt, hình như đã mất tri giác. Hứa Tinh Không lập tức ngồi xổm xuống, ngón tay cô run run lay Chung Du Quân một cái, gọi: "Chung đại nhân?"Cơ thể mập mạp của Chung Du Quân cũng không động đậy, cổ họng Hứa Tinh Không căng ra, cô cố hít thở để ổn định tâm trạng lại trước, sau đó bấm gọi 120.
Trước khi xe cứu thương tới, Hứa Tinh Không mở nút áo sơ mi của Chung Du Quân ra để tránh việc anh thở không thông.
Xe cứu thương tới rất nhanh, Hứa Tinh Không gọi điện thoại cho Hoàng Thiên Tùng rồi lên xe cứu thương theo vào bệnh viện. Trên xe có hai bác sĩ, họ vừa lên xe đã nhanh chóng bắt tay sơ cứu cho Chung Du Quân.
Hứa Tinh Không đổ mồ hôi lạnh đầy người, lúc này cô mới biết được, tình hình của Chung Du Quân không được lạc quan lắm. Sau khi xe cứu thương đến bệnh viện thì Chung Du Quân lập tức bị đẩy vào phòng cấp cứu, khi đèn trên cửa phòng cấp cứu được bật sáng thì tim Hứa Tinh Không cũng đập thình thích, mơ hồ đứng cạnh cửa nhìn như đang nằm mơ. Sau khi báo tin cho Hoàng Thiên Tùng, Hoàng Thiên Tùng liền thông cáo với phòng nhân sự của công ty.
Một lát sau có một nhân viên trong tổ quan hệ của phòng nhân sự tới, cùng Hứa Tinh Không đi làm thủ tục. Nhân viên trong tổ quan hệ vừa đến là một người đàn ông trung niên, mắt mang kính, trông rất lịch sự, ông vừa ký tên vừa nói: "Đột nhiên bị xuất huyến não, chuyện này thật đúng là…"Chung Du Quân rất mập nhưng bình thường anh rất ít ngã bệnh.
Mà bình thường không bệnh thì lần này lại càng có nguy cơ không dậy nổi nữa. Nhân viên phòng nhân sự báo tin cho người nhà của Chung Du Quân, Hứa Tinh Không cũng bị Hoàng Thiên Tùng sắp xếp ở lại bệnh viện để trợ giúp.
Hiện tại, phòng phiên dịch cũng vội đến người ngã ngựa đổ, Chung Du Quân bị bệnh, nhưng hạng mục của công ty vẫn phải tiếp tục nên chỉ có thể đích thân Hoàng Thiên Tùng và phó phòng Nhan Gia Lâm đi thay. Người nhà Chung Du Quân tới rất mau, mẹ anh đi nhanh phía trước, còn vợ anh bồng con gái đi theo sau.
Trên mặt hai người phụ nữ đều vô cùng lo lắng, chạy tới cả một đường, đầu và cổ đầy mồ hôi."Bây giờ anh ấy đang được cấp cứu." Hứa Tinh Không đến đón ba người họ, rồi kể sơ lược tình huống, "Bất thình lình bị xuất huyết não, dì, chị dâu, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi."Mẹ Chung Du Quân là một người phụ nữ gầy lùn, khuôn mặt khắc khổ, tóc đã điểm bạc, viền mắt hơi trũng. Trong nháy mắt, Hứa Tinh Không bỗng nghĩ tới mẹ mình.
Bà nắm tay Hứa Tinh Không, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ngón tay lạnh băng."Cám ơn cháu, cám ơn cháu nhiều lắm." Mẹ Chung không ngừng cảm ơn Hứa Tinh Không. Hứa Tinh Không bị bà nắm tay mà trái tim cũng như bị nắm lấy, cô có chút khó thở, thế nhưng vẫn an ủi mẹ Chung mẫu đừng quá lo lắng. Nhưng con trai đang ở trong phòng cấp cứu, sống chết còn chưa biết, người làm mẹ sao lại không lo lắng cho được.
Cuối cùng mẹ Chung cũng buông tay Hứa Tinh Không ra, len lén lau khóe mắt rồi nhận lấy cháu gái từ tay con dâu. Chung Du Quân không phải người Hạ Thành, chỉ ở lại đây sau khi tốt nghiệp đại học.
Nghe nói tình cảnh gia đình của anh cũng không tốt lắm, nhà ở nông thôn, hiện tại vợ anh làm nội trợ, mẹ anh cũng là từ quê lên đây ở cùng anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!