Hứa Tinh Không ra khỏi ga xe lửa Hoài Thành vào lúc hai giờ chiều, em trai Hứa Tinh Viễn đã đứng trước cửa chờ cô.
Hoài Thành là một thành phố nhỏ nên xe cộ không được trật tự, giữa một loạt xe đỗ hỗn loạn, Hứa Tinh Viễn cười gọi Hứa Tinh Không một tiếng."Chị."Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Tinh Không liền mỉm cười rồi quay đầu nhìn sang, Hứa Tinh Viễn đứng trước một chiếc màu Polo trắng thông thường, vẫy tay với cô. Năm nay cô 28 tuổi, Hứa Tinh Viễn nhỏ hơn cô năm tuổi, năm nay 23.
Dáng vẻ của hai chị em họ cũng không tệ, Hứa Tinh Viễn rất trắng, không cao không thấp, đứng dưới ánh mặt trời nhìn như một thiếu niên Nhật Bản đẹp trai. Lúc cậu cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, mắt trái sáng trong, nhưng mắt phải lại không ánh sáng. Hứa Tinh Viễn có tật, một con mắt của cậu đã hỏng. Hứa Tinh Không mỉm cười đi tới, nhìn ngắm em trai mình.
Hoài Thành gần với phía nam hơn Hạ Thành, khí hậu cũng nóng hơn.
Hứa Tinh Viễn chỉ mặc một bộ đồ thể thao, quần áo trên người còn dính chút dầu nhớt. Hứa Tinh Viễn chỉ học tới phổ thông, sau khi tốt nghiệp năm nhất trung học thì học ở trường kỹ thuật, hiện tại đang làm việc ở một trung tâm sửa chữa ô tô. Thấy chị gái đến, Hứa Tinh Viễn liền nhận lấy hành lý trong tay cô.
Hứa Tinh Không mở cửa xe, sau khi thấy cậu bỏ hành lý vào cốp sau thì cười nói: "Đẹp trai lên rồi."Hứa Tinh Viễn cũng giống chị mình, khi xấu hổ thì rất dễ đỏ mặt, cậu lên ghế lái, chỉ cười cười rồi lái xe đi. Thắt dây an toàn xong, Hứa Tinh Không hỏi:"Mẹ có khỏe không?"
"Rất khỏe." Hứa Tinh Viễn lái xe, trả lời: "Mấy ngày trước cổ tay bị đau, em đã đưa mẹ đi khám, bây giờ đã hết rồi."
Lâm Mỹ Tuệ mở một tiệm ăn sáng bán súp bánh bao và vằn thắn, bình thường bà không muốn thuê người, cái gì cũng tự làm, từ sáng sớm đã bận rộn gói bánh bao và vằn thắn."Người nhà họ Hứa có đến không?" Hứa Tinh Không hỏi. Từ sau khi cha của Hứa Tinh Không – Hứa Thế Hoa – qua đời thì người họ Hứa cũng không liên lạc với gia đình bọn họ nữa.
Sau này Vương Thuấn Sinh làm ăn phát đạt, bọn họ mới dần dần liên lạc lại.
Lần trước sau khi Hứa Tinh Không nói mình sẽ ly hôn thì Hứa gia liền không ngừng giới thiệu đối tượng cho cô, làm Hứa Tinh Không bực mình không chịu được."Không có tới." Hứa Tinh Viễn cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ là mấy ngày nay lại sắp xếp cho chị đi xem mắt nữa."
"Ừ." Hứa Tinh Không thản nhiên trả lời, cũng không thèm để ở trong lòng.
Cô liếc nhìn em trai mình, cười hỏi: "Vậy còn em?"Hứa Tinh Viễn đang lái xe, khuôn mặt hơi đỏ lên, sau khi đánh tay lái một vòng rồi nói."Chị, em đang hẹn hò."Hứa Tinh Không khẽ trợn mắt, hơi há miệng. Nhà ga cách khu phố cổ rất xa, đến khi về tới nhà, Lâm Mỹ Tuệ đã ở trước cửa tiểu khu chờ hai người.
Nhà bọn họ trong một tiểu khu rất cũ kỹ, bên trong chật hẹp không chịu nổi, xe căn bản không vào được.
Hứa Tinh Viễn dừng xe ngoài lề đường, lấy hành lý ra rồi cùng Hứa Tinh Không đi về phía tiểu khu. Từ rất xa đã nhìn thấy một nam một nữ, Lâm Mỹ Tuệ liền mỉm cười đi về phía trước.
Đến khi thấy rõ Hứa Tinh Không, lại phát hiện con gái mình đang nói nói cười cười, hình như đã sáng sủa lên nhiều, bà cũng dần bớt lo lắng."Mẹ." Hứa Tinh Không đến gần, cười gọi một tiếng. Lâm Mỹ Tuệ kéo tay Hứa Tinh Không, cười nói: "Về nhà đi."Thời tiết buổi chiều cuối thu rất mát mẻ, đa số mọi người trong tiểu khu đều xuống lầu đánh bài nói chuyện phiếm.
Khi Hứa Tinh Không cùng mẹ và em trai đi qua thì gặp và chào hỏi mấy người quen.
Sau khi Hứa Tinh Không đi khỏi, liền có mấy người kinh ngạc hỏi:"Con gái lớn của Hứa gia ly hôn rồi không định tìm chồng khác à? Cứ như vậy sống một mình sao?"
"Xem mắt không ít nhưng chưa được nhìn trúng.
Nghe nói nó không thể sinh con, cho nên Vương gia mới không cần nữa."
"Chậc chậc, tiếc cho lão Hứa thật, cả đời làm cảnh sát, có tạo nghiệt gì đâu mà con trai thì mắt bị hỏng, con gái thì bị chồng bỏ."Đa số mấy bác gái ở tiểu khu khi tám chuyện luôn không biết mình nói lớn như thế nào.
Bị bàn tán sau lưng như vậy, Hứa Tinh Viễn hơi không kìm lòng được.
Lâm Mỹ Tuệ nhìn cậu một cái, lúc này Hứa Tinh Viễn mới không phát giận. Nhà của Hứa Tinh Không chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, rất hẹp nhưng rất thoải mái.
Vừa bước vào cửa nhà thì tất cả những phiền muộn dường như đều tan biến.
Hứa Tinh Không cất hành lý vào phòng ngủ của cô, sau đó ra ngoài chải đầu cột thành kiểu tóc đuôi ngựa."Tinh Viễn vừa gọi bạn gái đến dùng cơm, ấy, con còn chưa gặp bạn gái của nó nhỉ." Lâm Mỹ Tuệ buộc tạp dề lại, bắt tay vào làm cơm tối."Con đến đây." Hứa Tinh Không lấy tạp dề lại, "Cổ tay mẹ vừa bị trẹo, không nên làm việc quá sức.
Con có nhờ đồng nghiệp mua thuốc dán từ Thái Lan về, lúc nào mẹ đau thì dán lên nhé."Nói xong, Hứa Tinh Không nhìn Hứa Tinh Viễn, cười nói: "Tinh Viễn mới vừa nói với con, tối nay đúng lúc có thể gặp rồi."
"Haizzz, chỉ là một cô gái bình thường thôi, có gì mà nhìn chứ." Hứa Tinh Viễn bị chọc đến đỏ mặt nhưng đáy mắt lấp lánh.
Người trẻ tuổi khi yêu đương thì cảm xúc đều viết ở trên mặt, có thể nhìn ra cậu thật sự rất thích bạn gái mình. Hứa Tinh Không mừng thầm trong lòng, con gái bình thường đều không thích Hứa Tinh Viễn, dù sao cậu cũng bị tật một con mắt.
Có người thích cậu, chứng tỏ cô gái kia rất lương thiện. Đến năm giờ, Hứa Tinh Viễn lái xe đi đón bạn gái mình về nhà. Cô gái kia tên là Chu Đồng Đồng, trước đây học cùng trường kỹ thuật với Hứa Tinh Viễn, dáng người mũn mĩm lại không cao lắm nhưng khi cười rộ lên thì có hai má lúm đồng tiền, vô cùng ngọt ngào.
Lúc cô bé gọi Tinh Viễn thì hơi kéo dài chữ "Viễn", trong đó có biết bao yêu thích không kể hết. Thấy Hứa Tinh Không, Chu Đồng Đồng còn rất xấu hổ, lúc ăn cơm cô bé ngồi cạnh Hứa Tinh Viễn, vừa nói vừa cười, dần dần mới thả lỏng.
Tính cách còn rất hoạt bát, cởi mở, vừa vặn bù trừ với Hứa Tinh Viễn. Cô bé tốt tính, cũng chịu khó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!