Ngày cuối tuần của bọn nhỏ là ở công viên giải trí cùng hai ba và ông bà nội. Ông bà Kim nhớ ba bé con chết mất, ngày nào cũng gọi điện đến nhưng nó chẳng thể nào lắp đầy nỗi nhớ ấy, có cơ hội hai người liền bảo cậu đưa bọn nhỏ về chơi một hôm. Chẳng hạn như hôm nay, vì Ớt Chuông nói muốn đến công viên giải trí nên ông bà Kim liền đưa cả gia đình đến đây.
Ông Kim bị nhóc Ớt Chuông kéo đi một mạch không kịp nhìn thấy gì, với cái tuổi này thì việc bắt kịp tốc độ một đứa trẻ năm tuổi có hơi khó khăn. Bông Cải được bà Kim bế trên tay, cả đoạn đường không ngừng chỉ vào mấy chú gấu đáng yêu đang phát kẹo. Về phần Đậu Đỏ được ba lớn ba nhỏ chăm sóc cẩn thận ở phía sau, bé con còn quá nhỏ, nơi này đông người, không khéo lại đổ bệnh.
Vòng quay ngựa gỗ luôn là ưu tiên dành cho mấy bé con, mỗi lần đến đây đều phải dừng lại chơi trò này trước tiên, Ớt Chuông và Bông Cải có vẻ rất hào hứng, đến cả em Đậu Đỏ cũng cười toe toét nữa mà. Ông bà Jeon ngồi trên hai con ngựa ở cạnh nhau, đã vậy còn nắm tay trông rất tình tứ, đâu ai thấy Kim Taehyung ở phía sau đang trề môi nhìn ba mẹ mình, cưới nhau gần nửa đời người rồi mà vẫn tình cảm như ngày đầu, ngưỡng mộ thật.
Lúc vòng quay dừng lại hai người bọn họ đã bàn giao ba bé con lại cho ông bà nội, đến lúc bọn họ dành không gian riêng cho nhau rồi, tạm biệt mấy bé con nhé, ba lớn và ba nhỏ đi hẹn hò đây. Thế là cả hai nắm tay nhau chạy đi mất, để lại những thiên thần xinh xắn ngơ ngác nhìn theo, hoá ra bọn nhỏ chỉ là cái cớ để hai người họ đến đây hẹn hò riêng tư.
Jeon Jungkook cực thích những trò cảm giác mạnh, nói đến đây cũng đủ biết bọn họ sẽ chơi trò gì tiếp theo, đương nhiên là tàu lượn siêu tốc rồi. Hắn bất lực nhìn thứ mình sắp sửa bước lên, mặt tái xanh, tay chân run rẩy đứng không vững, cuộc đời hắn ghét nhất là trò này, nói đúng hơn là hắn sợ độ cao. Vì cậu nói muốn chơi nên hắn mới đồng ý. Nhưng giờ hắn thấy hối hận rồi, lúc ngồi vào ghế và thắt dây an toàn hắn thật sự hối hận lắm rồi.
Và thế là...
Một...
Hai...
Ba...
"AAAAAAAAAAA, Jungkook cứu anh, cho anh xuống, cứu anh em ơi."
Lần đầu chứng kiến cảnh tượng này làm cậu không nhịn được cười, cảm nhận lực nắm ở tay mình mỗi lúc một chặt hơn, tai phải sắp không nghe thấy gì vì âm thanh của người bên cạnh quá lớn. Hắn la hét dữ dội khi tàu lượn lao thẳng xuống dưới với tốc độ chóng mặt, cả một đoàn tàu chắc chắn không ai hét lớn bằng hắn.
"Ớt ơi, Cải ơi, Đậu ơi cứu ba... ÁAAAAAAA."
Đến khi đoàn tàu dừng lại thì người ngồi cạnh cậu đã như người mất hồn, mặt mày trắng bệt, môi tái nhợt, không còn chút sức để la hét. Vì sao ư? Vì khi nãy hắn vô tình mở mắt nhìn khung cảnh bên dưới, khung cảnh thành phố rộng lớn suýt làm hắn ngất xĩu.
Vừa xuống khỏi tàu lượn, Kim Taehyung chạy nhanh ra một góc nôn thốc nông tháo, cậu đi theo sau vuốt vuốt lưng, tầm năm phút sau hắn mới thấy khá hơn. Quả là một trò chơi tai hại, gần như nôn cả bữa trưa ra, sẽ không có lần thứ hai Kim Taehyung hắn đặt chân lên đó nữa đâu.
Tiệm kem nho nhỏ thu hút sự chú ý của cậu, tạm thời không chơi trò chơi nữa, ăn kem trước rồi tính. Hắn ăn kem dâu còn cậu là kem vani, mùi vị được đấy, đang ăn chợt hắn cảm giác có một ánh mắt đang theo dõi từng hành động của mình, còn ai ngoài chồng nhỏ nhà hắn. Jungkook khẽ liếm môi, mắt nhìn chằm chằm vào cây kem trên tay hắn, chắc là nó ngon lắm.
"Em muốn thử không?"
"Muốn ạ."
Và rồi hắn mất luôn cây kem dâu vào tay bảo bối của mình, thay vào đó cậu đưa hắn cây kem vani khi nãy. Việc này xảy ra thường xuyên đến mức quen thuộc. Kiểu gì món hắn gọi cũng sẽ được cậu thử qua, và kiểu gì món đó cũng sẽ thuộc về cậu.
Mải mê ăn đến nổi kem dính cả ra miệng cũng không hay. Hắn đưa tay lau đi lớp kem dính trên môi cậu, không lau sạch tay mà đưa vào miệng mình, đúng là người thừa cơ hội, nếu là ở nhà có khi hắn liếm hết kem trên miệng cậu không chừng.
Trò chơi tiếp theo do hắn toàn quyền quyết định. Kim Taehyung nhếch môi tỏ vẻ gian xảo rồi kéo tay cậu đi. Jungkook khóc ròng khi đi vào được một nửa căn nhà ma. Xung quanh bố trí những món đồ kì quái, lại thêm thứ âm thanh đáng sợ kia nữa, ánh sáng yếu ớt thế này có khi nào con ma sẽ nhảy từ trong góc ra không. Vừa suy nghĩ đến đó thì từ phía trên xuất hiện một cái đầu lơ lửng làm cậu suýt ngã ngửa vì sợ.
Đi thêm một đoạn thì gặp cái xác nằm giữa đường, lúc nó đột nhiên đứng dậy Jungkook đớ lưỡi không la lên được tiếng nào.
Người được cậu bám chặt vào tay tỏ ra vô cùng thoả mãn, từ đầu đến cuối chỉ toàn đưa cậu đến những chỗ đáng sợ nhất, phải như vậy chồng nhỏ mới chịu ôm hắn, bình thường ở nhà năn nỉ mỏi cả miệng cũng chẳng ngó lấy một cái. Nhưng sao hắn có cảm giác sống lưng lạnh lạnh thế nào ấy.
Nhìn thấy cửa ra của căn nhà ma, tưởng đâu đến đó là hết ai ngờ một đám người áo trắng xoã tóc nhảy ra, cậu hét lớn rồi bỏ chạy một mạch ra ngoài. Bảo cậu chơi trò gì cũng được ngoại trừ những trò kinh dị này ra. Hắn cười nghiêng ngã khi thấy cậu chạy đi mất, đến mức ra khỏi chỗ đó rồi mà vẫn không nhịn cười được, chồng nhỏ của ai mà đáng yêu vậy không biết.
Bấy nhiêu đó trò là quá đủ, cả hai ngồi lại trên băng ghế gần đài phun nước nghỉ ngơi, sẵn tiện đợi ông bà Kim và bọn nhỏ. Cậu nghiêng đầu tựa lên vai hắn, mắt phản chiếu ánh sáng lung linh trước mặt, mỉm cười thoả mãn với những thứ ở hiện tại, đôi khi những thứ đơn giản nhất lại là thứ đáng giá nhất. Hắn bao trọn bàn tay nhỏ trong tay mình, hôn lên đỉnh đầu người nhỏ, chỉ mong mỗi ngày sau này đều hạnh phúc như vậy.
Một lúc sau ông bà Kim và ba bé con cũng xuất hiện. Ớt Chuông và Bông Cải buông tay ông bà nội, chạy nhanh đến ôm chầm lấy hai người trước mặt, xem cái vẻ mặt đó kìa, mới xa nhau có một tiếng thôi mà đã như vậy rồi.
Ông Kim ngồi xuống cạnh họ, tay xoa xoa cái lưng đau nhức, hắn thấy vậy mới lên tiếng hỏi.
"Ba sao vậy?"
"Lúc nãy cõng Bông Cải trên tay nên lưng có chút đau."
"Cõng Bông Cải sao? Ba cũng không còn trẻ tuổi, giữ gìn sức khoẻ chút đi ba, đừng nuông chiều công chúa nhỏ quá."
"Con nói hay lắm, là ai lúc nhỏ bắt ba cõng trên lưng cả ngày không chịu xuống, bỏ xuống là lại khóc ầm lên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!