Chương 5: Rào Cản Vô Hình

Phòng làm việc của Kim Taehyung là nơi trước giờ Jungkook chưa từng bước vào. Không phải hắn không cho mà do cậu không thích, nơi này khiến cậu cảm thấy lạ, cứ như có sự việc đau lòng gì đó từng xảy ra tại đây, mỗi lần nghĩ đến đầu lại thấy đau.

Nhưng càng như vậy Jungkook lại càng muốn vào bên trong xem thử. Đẩy nhẹ cửa phòng bước vào trong, một mùi hương thanh mát thoang thoảng bên mũi, nó hệt như mùi của hắn vậy. Phòng làm việc có tông màu xám chủ đạo, từ bàn làm việc đến kệ sách đều ngăn nắp gọn gàng, trên bàn là ảnh chụp của hắn và cậu.

Có điều không gian bên trong thật sự rất tối, rèm cửa đóng suốt không mở tạo cảm giác ngột ngạt, thêm nhiệt độ lạnh trong phòng làm cậu rùng mình. Nói thật thì Jungkook có hơi sợ, cứ như bản thân đang đóng phim kinh dị vậy, lỡ như quay lại có ai đứng sau chắc đứng tim mà chết mất.

Lắc lắc đầu mấy cái xoá hết mấy suy nghĩ ngớ ngẩn ra khỏi đầu. Lúc này tiếng chân từ phía sau làm cậu điếng người, muốn quay người lại xem thử nhưng không thể, mồ hôi bắt đầu túa ra ướt đẫm trán. Cảm nhận bàn tay lành lạnh chạm vào eo mình, Jungkook thầm nuốt nước bọt rồi hét lên, người phía sau vội đưa tay bịt miệng cậu lại.

"Jungkook, là anh đây."

"Anh... Taehyung."

"Anh làm em giật mình sao?"

"Tại tự nhiên anh đi đến nhẹ nhàng quá nên em sợ."

"Xin lỗi, anh có hơi bất ngờ vì em vào đây."

Cả hai đứng nhìn nhau thêm một hồi lâu, không ai nói với ai câu nào, Jungkook cảm thấy có hơi ngượng ngùng vội nép người sang một bên định ra ngoài.

"Khoan đã, anh vừa mua bánh ngọt mà em thích, để anh lấy cho em."

"Vâng ạ."

Đợi hắn ra khỏi phòng cậu mới dám đi một vòng phòng làm việc xem thử. Việc đầu tiên phải làm là kéo rèm cửa ra, ánh nắng bên ngoài thật sự dễ chịu, ít ra căn phòng không còn vẻ đáng sợ như lúc đầu nữa.

Giờ mới để ý sách trong phòng này rất nhiều, cứ ngỡ là đang đứng trong thư viện. Trùng hợp cậu cũng là một người thích đọc sách, đi đến nhìn một lượt từ trên xuống dưới, chợt Jungkook bị một cuốn sách trông có vẻ thú vị thu hút, vì nó được đặt ở vị trí khá cao nên cậu phải kiễng chân rồi với tay để lấy.

Bàn tay quen thuộc khi nãy từ đâu xuất hiện lấy cuốn sách khỏi kệ một cách dễ dàng. Jungkook từ từ xoay người lại, cả cơ thể nhỏ nhắn bị giam trong vòng tay to lớn của hắn, mặt cậu dần chuyển sang ửng hồng. Kim Taehyung chống một tay lên kệ sách, đầu hơi cúi xuống ngang mặt người kia, hắn dùng tông giọng trầm ấm hết mức thủ thỉ vào tai cậu.

"Sách của em đây."

"Em... em cảm ơn."

"Định đọc nó sao?"

"Vâng, em sẽ đọc hết nó trong hôm nay."

"Vậy qua sofa ngồi đọc đi... mà em nói đọc hết thì phải đọc cho hết thật đó."

Hắn cười nhẹ rồi mang đĩa bánh ngọt đặt sang cái bàn gần đó. Cậu bên này cũng hiểu ra vấn đề, cuốn sách mà cậu chọn dày hơn cả cuốn từ điển, đọc một tháng không biết hết chưa chứ nói gì một ngày. Tự cốc đầu bản thân một cái cho chừa cái tật mạnh miệng.

"Anh Taehyung."

"Sao thế?"

"Em tự ý kéo rèm có làm anh khó chịu không?"

"Đây cũng là nhà em mà, em có quyền làm tất cả những gì em muốn."

Suốt cả buổi sau đó hai người ai làm việc nấy. Hắn ngồi làm việc một bên, tài liệu bày ra đầy bàn, tay lướt trên bàn phím máy tính không ngừng, cách một lúc lại quay sang nhìn người gần đó. Cậu thong thả ăn bánh ngọt, tay lật từng trang sách, mắt chăm chú men theo từng con chữ, đôi lúc không nhịn được liền nghiêng đầu nhìn lén người đang chăm chú làm việc bên kia.

Hai chân mang vớ trắng đung đưa, không nhớ được đây có phải bánh mình thích hay không, chỉ biết là nó rất ngon. Kim Taehyung nhìn cục bông ngồi trên sofa không chớp mắt, đã đáng yêu lại còn xinh đẹp, mặc dù xinh đẹp không dùng để miêu tả con trai nhưng trong trường hợp này nó là hợp lí nhất. Thật muốn đi đến ôm cậu vào lòng, hôn lên gò má đỏ hồng ấy, tiếc là bản thân hắn giờ đây chỉ có thể ngồi nhìn.

Jungkook biết hắn đang nhìn mình, cậu có hơi ngại nên quay lưng lại, tựa người vào cái gối lót sẵn sau lưng, như này sẽ không đối mặt với nhau nữa, đỡ phải ngại ngùng. Sự hụt hẫng dâng lên trong hắn, cảm giác này đúng là khó chịu, nó giày vò người khác đến mức cùng cực.

Vì hai mắt phải điều tiết một thời gian dài khiến cậu mỏi mắt, dù vậy vẫn cứng đầu đọc thêm vài trang nữa, được một lúc đã ngủ quên trên ghế, cuốn sách úp trên mặt còn chưa lấy xuống.

Kim Taehyung không nghe thấy tiếng lật sách vội quay sang nhìn, miệng cong lên một đường khi thấy cậu đã ngủ, nhìn dáng vẻ ôm tay co ro đó chắc là lạnh lắm. Ngay lập tức nhiệt độ trong phòng được hạ xuống, hắn quay về phòng lấy chăn sang đắp cho chồng nhỏ, nhẹ nhàng lấy cuốn sách dày cộm ra khỏi mặt rồi gấp lại đặt lên bàn, cẩn thận cầm tay cậu nhét vào chăn vì sợ thừa ra sẽ lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!