Chương 38: Thế Này Là Sao Đây Anh Ơi

"Nam Chang Wook, chờ tôi với."

"Đã bảo đừng đi theo tôi nữa mà."

"Ít ra phải nghe tôi nói chứ, nè cậu à."

Go Han

-bin cố tình bước nhanh tới nắm tay nó kéo lại. Từ hôm ở khách sạn trở về nó cứ tránh mặt Go Han

-bin, vừa gặp từ xa đã bỏ chạy, lúc ở lớp học cũng tìm một chỗ khuất tầm mắt cậu ta, từ bao giờ giữa cả hai xuất hiện khoảng cách như vậy.

"Chuyện hôm trước tôi nói..."

"Cậu chỉ đùa thôi đúng không, tôi biết mà, cậu muốn anh ta tức giận nên mới nói vậy thôi đúng không?"

"Tôi nói thật đó."

"Go Han

-bin, cậu... cậu làm vậy để làm gì, nếu cậu làm vậy vì thương hại tôi thì không cần."

Nhìn theo bóng lưng đang bỏ đi xa, Go Han

-bin khẽ thở dài, chân muốn chạy theo nhưng lại không thể, cứ như có tảng đá nặng đè lên chân. Buồn bã quay lưng đi về hướng ngược lại, mải cúi đầu nhìn xuống đất cậu ta nhìn thấy ai đó đang đứng trước mặt, ngẩng mặt lên thì thấy Jeon Jungkook và Park Jimin mỉm cười nhìn mình.

"Hai cậu có chuyện gì sao?"

"Chuyện cậu với Chang Wook, rốt cuộc là sao?"

"Vậy ra hai cậu cũng nghĩ tôi thương hại cậu ấy."

"Tôi không nghĩ vậy, chỉ muốn hỏi cậu có thật lòng thích cậu ấy hay không?"

"Ban đầu tôi nghĩ là không, nhưng lúc thấy cậu ấy buồn tôi lại đau lòng, vậy có gọi là thích không?"

Hai người kia không hẹn mà quay sang nhìn nhau, Park Jimin hắng giọng vài cái, bước đến gần hơn với Go Han

-bin, vỗ vai khích lệ cậu ta.

"Cố lên nhé, phải khiến Wook của bọn tôi hạnh phúc đó."

Jeon Jungkook cũng lên tiếng dặn dò vài câu.

"Nói cậu biết cái này, theo đuổi Jiminie khó một thì theo đuổi Wook khó mười lận đấy."

"Cậu nói vậy là sao hả Kookie."

"Thì mình nói sự thật thôi, anh Yoongi theo đuổi cậu cực khổ quá chừng đó thôi."

Sau câu nói đó là màn rượt đuổi quanh sân trường của hai người, Park Jimin đuổi theo cậu đến tận cổng trường, Go Han

-bin nhìn theo chỉ biết cười bất lực. Vừa bắt được người, chưa kịp làm gì thì Min Yoongi từ xe bước xuống, y toang bỏ chạy liền bị Jungkook nắm chặt tay kéo lại.

"Gặp anh sao lại chạy?"

"Kệ tôi chứ, tôi đi trước đây."

Gã nhếch mép nhìn cục đáng yêu trước mặt gỡ tay Jungkook ra khỏi người mình, cậu nhất quyết không buông, y phồng hai má thể hiện sự tức giận của bản thân. Đúng là bạn tốt, thà giúp người ngoài chứ nhất quyết không giúp bạn, uổng công y từng giúp đỡ cậu chuyện Kim Taehyung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!