Chương 28: Vùng Nguy Hiểm

Hằng năm người dân trong làng đều tổ chức lễ hội, đây xem như là cơ hội để họ tạ ơn thần biển đã cho họ cuộc sống ấm no hạnh phúc, kể từ vài ngày trước dân làng đã tất bật chuẩn bị mọi thứ cho lễ hội.

Bọn trẻ con trong làng vừa thấy đã chạy đến vây quanh Jungkook, ngày trước khi còn ở đây cậu rất thân với bọn trẻ, ngày nào cũng đi chơi cùng nhau, lúc cậu rời đảo lên thành phố bọn nó mới có ba bốn tuổi, giờ đã tám chín tuổi hết rồi.

Kim Taehyung, Min Yoongi và Go Han

-bin cùng trai tráng trong làng dựng rạp, tối nay sẽ có những tiết mục biểu diễn đặc sắc từ dân làng, đúng là háo hức thật đấy, trước giờ ở thành phố chưa từng làm mấy việc thế này.

Jeon Jungkook, Park Jimin và Nam Chang Wook phụ trách phần trang trí và nấu ăn. Dân làng trên đảo cũng không nhiều nên khâu chuẩn bị thức ăn không mấy khó khăn. Cậu vừa làm vừa lo nhìn người đứng ở hướng kia, vết thương vừa khỏi đã làm việc nặng như vậy, lỡ đâu nó lại chảy máu như mấy hôm trước thì sao. Bảo nghỉ ngơi chắc hắn chẳng nghe đâu, cậu chỉ đành quan tâm từ xa, lúc thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi mới vội rót một ly nước mang sang.

Nam Chang Wook chứng kiến tất cả, nó đẩy đẩy tay Jimin rồi hất mặt về phía hai người họ, nhoẻn miệng cười, như này cũng quá ngọt ngào đi. Chỉ cần nhìn ánh mắt hai người họ là đã biết đang hạnh phúc ra sao.

Mặt trời bắt đầu lặn, bọn họ tranh thủ quay về nhà thay quần áo để đến dự lễ hội. Quần áo là do dân làng đưa cho, mặc như này cảm thấy gần gũi với hòn đảo hơn, cảm giác như một dân làng thực thụ.

Lễ hội được trang trí bằng nhiều ánh đèn đầy màu sắc sặc sỡ, còn có hoa tươi kèm theo, vì được tổ chức ven biển nên khung cảnh càng lung linh hơn. Tiếng sóng rì rào dần bị lấn át bởi giọng hát của mọi người. Người mở đầu là bác trưởng làng, một bài hát truyền thống vang lên, ngày trước bác trưởng làng được mệnh danh là ca sĩ của làng đấy. Kế tiếp là tiết mục ca hát của mấy dì nội trợ gần nhà Jungkook, dù... dù có hơi chói và lệch nhịp nhưng mấy dì vẫn hết mình vì bài hát.

Tiếp theo tiết mục nhảy, bác trai ngoài bốn mươi này là sâu rượu chính hiệu, cả làng đều biết, không ngờ hôm nay còn lên sân khấu nhảy mấy vũ điệu hoang dã này.

Ai nấy đều bật cười vì mấy tiết mục ấy, có những người cậu không ngờ đến cũng bước lên góp vui. Kim Taehyung và cậu đang đứng một bên xem trình diễn thì bác trưởng làng từ xa đi đến.

"Cậu Kim, tôi rất vui khi cậu đến đây."

"Bác à, gọi con là Taehyung được rồi ạ."

"Cậu là ân nhân của cả hòn đảo này, tôi gọi như vậy cũng đúng thôi."

"Có gì đâu bác, chuyện nên làm thôi."

"Không làm phiền hai người nữa, thưởng thức lễ hội vui vẻ nhé."

Jungkook dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, người kia quay sang xoa đầu cậu rồi từ tốn giải thích.

"Lúc trước hòn đảo này suýt lọt vào tay người khác, do bác trưởng làng bị bọn họ lừa gạt, cũng may anh biết chuyện nên mua lại hòn đảo rồi trao lại cho bác ấy."

"Ra là vậy."

"Không còn thắc mắc gì nữa đúng không?"

"Vâng ạ."

Quay lại với lễ hội, cậu dẫn hắn đi một vòng thưởng thức món ăn, mấy món ăn nhìn rất hấp dẫn nhưng trông có vẻ cay, hắn chỉ đứng nhìn cậu ăn chứ không ăn món nào. Trông cái miệng chúm chím nhai chóp chép có thèm không chứ, dạ dày không tốt mà cứ thích ăn mấy món cay, nhưng nhìn dáng vẻ thích thú đó hắn không nỡ ngăn lại.

Nhìn quanh một lượt thì thấy Min Yoongi và Park Jimin đang ngồi ở một góc đằng xa, chuyện là lúc nãy gã đói bụng đến hoa cả mắt nên gặp gì là ăn nấy, kết quả ăn quá nhiều nên đau bụng, y phải xin thuốc từ người dân trong làng rồi ngồi đây chăm sóc người "đói con mắt" kia. Trông bộ mặt tỏ vẻ đáng thương thật bực mình muốn chết, gặp gì cũng bỏ vào miệng, hại y phải ngồi đây không đi đâu được, mà có ai bảo y phải chăm sóc gã đâu nhỉ.

Sân khấu hiện giờ đang trống, ca hát cũng lâu thành ra đói nên mọi người tập trung ăn uống. Nam Chang Wook luôn miệng bảo cậu hát cho mình nghe một bài.

"Hát cho mình nghe đi Jungkook."

"Mình không biết hát mà, hay là anh hát đi anh Taehyung."

"Anh sao?"

"Đúng đúng đó anh, em nghe Jungkook nói anh hát hay lắm, hát đi mà anh, để em được thưởng thức giọng hát đó đi."

"Nhé anh, em và Chang Wook muốn nghe lắm đó."

Đứng trước đôi mắt sáng như sao trời đó hắn có thể không đồng ý sao.

Bắt gặp cây guitar trên tay cậu bé ngồi gần sân khấu, hắn bước đến hỏi mượn rồi mang theo nó cùng lên sân khấu, sự chú ý của mọi người nhanh chóng hướng về phía giọng hát trầm ấm kia. Từng câu từng chữ như lời tỏ tình dành cho ai đó, mà trong lòng bọn họ đều biết đó là ai, Jungkook dưới này cười ngại khi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!