Edit: Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Sau khi trải qua mấy trận đấu gay cấn, trên đài bắt đầu quang đãng, hai bên lôi đài tiếng trống ầm ầm vang khắp nơi, tiếng trống ngừng, một đệ tử bạch y đi lên đài hô lên, đại hội luận võ ba năm mới tổ chức của Đạo Diễn tông coi như đã bắt đầu.
Trình tự luận võ trước sau là luận võ từ người kém đến giỏi, như vậy tu vi càng cao là những đệ tử giỏi thì sẽ đấu những trận cuối, mà đối thủ cũng là những đồ đệ có cấp bậc tương đương.
Vừa có mấy trận đấu, bởi vì năng lực của hai bên quá cách xa nhau, chỉ mới 1 hiệp trong 3 hiệp đã có một người bị đối thủ đánh bay xuống đài, các đệ tử quan sát ở dưới cảm thấy chán nản, cho đến khi thấy một bóng dáng quen thuộc đi lên, đáy mắt mọi người ai cũng phát sáng.
Ồ, đây không phải là Hồ Thanh người vừa mới bị thua sao?
Hồ Thanh cầm thiết chuỳ, thân hình cao lớn cường tráng đi thẳng lên đài, với khí thế bức người.
Hắn như muốn rửa mối nhục cũ, nỗ lực chứng minh thực lực của bản thân trước mắt mọi người, ba trận liên tiếp, đánh bại những đối thủ cấp thấp hơn hoặc cấp bằng mình.
Quả nhiên, dưới đài lại truyền đến từng trận thảo luận.
"Hồ Thanh này nhìn có vẻ lợi hại nhỉ..."
"Đúng thế, thấy thực lực cao thế mà vừa nãy lại bị Khâu Lăng Chí đánh bại."
"Ta thấy chắc Khâu Lăng Chí gặp may thôi."
Âm thanh nghị luận ở phía dưới truyền đến tai của Hồ Thanh, trên mặt hắn lập tức hiện ra vẻ đắc ý, chuyển động thiết chuỳ trong tay, đá đối thủ đối diện bay xuống đài.
Dưới đài vang lên từng tiếng kêu ủng hộ.
Hồ Thanh cười đắc ý, cầm thiết chuỳ bóng loáng bức người ở trong tay, rống to: "Tiếp theo là ai! Lên đi!"
Chỉ cần hắn đánh thắng một trận này nữa, hắn sẽ có thể đủ tư cách để tham gia thi đấu ở vòng sau, hắn tự tin nở nụ cười.
Bị Hồ Thanh rống một tiếng như vậy, mọi người đều cảm thấy giật mình, ánh mắt đều tập trung nhìn đến vị trí trống đối diện với Hồ Thanh, thấy đối phương mãi cũng không xuất hiện.
Chẳng lẽ bị thân thủ lợi hại của Hồ Thanh doạ sợ rồi nên bây giờ không giám ứng chiến ư?
Trong lòng mọi người đều có cùng suy nghĩ như vậy, bắt đầu nhìn xung quanh, mong muốn tìm ra người không giám lên đấu rốt cuộc là ai.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Hồ Thanh khinh thường cười, gõ gõ thiết chuỳ, phát ra từng tiếng vang, trên mặt lộ ra biểu tình đắc ý, hiển nhiên hắn cũng cho rằng đối phương bị bản thân doạ sợ rồi.
Mọi người ở đây đều cho rằng trận đấu này Hồ Thanh không cần đánh mà cũng thắng thì đột nhiên có một nữ tử bạch y ngẩng đầu, tay cầm bạch ngân nhuyễn kiếm chậm rãi đi lên từ phía dưới đài.
Khuôn mặt nàng ta lạnh lùng, trong mắt lạnh băng, ánh mắt sắc bén làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, da trắng như ngọc, mười ngón tay nhỏ dài, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm lấy trường kiếm, đai lưng màu tím nhạt, bước một bước, bạch y bay bay mùi hương thoang thoảng, như vầng trăng sáng trong đêm tối, sáng chói động lòng người.
Người vẫn luôn đứng nhìn dưới đài Hạ Lan Vi siết chặt tay, rồi đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt hơi híp lại.
Tức khắc mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người nàng ta, trước sự khó hiểu của mọi người nàng ta lẳng lặng đi lên đài, đứng vào chỗ đối diện Hồ Thanh.
Nàng ta bình tĩnh nhìn Hồ Thanh, ánh mắt hờ hững, cao cao tại thượng, giống như trên đời nay không ai có thể lọt được vào mắt nàng ta.
Trong nháy mắt khi nàng ta đứng trên đài, dưới đài liền vang lên từng tiếng thảo luận——
"Thật sự là đai tím?" Một người kêu lên.
Những người khác thì dụi mắt, vươn cổ nhìn ra phía trước, sau đó cũng hít hà một hơi: "Không phải chứ, một đệ tử đai tím hèn mọn mà lại dám khiêu chiến với đệ tử sắp lên Trúc Cơ à?"
"Chẳng lễ là nhầm lẫn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!