Chương 19: Tu tiên🌱

Edit: Nguyễn Ngọc

Beta: Đậu Xanh

Thanh huyền băng kiếm loé lên rơi xuống đất phát ra tiếng keng keng, mấy cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống trên thân kiếm.

Mặt Hạ Lan Vi đỏ ửng lên làm cho mắt thường dễ dàng nhận thấy, một đường từ cổ qua gò má đến lỗ tai, mặt nóng đến lợi hại.

Xúc cảm khi tay của người nam nhân đặt sau lưng nàng được cảm nhận rõ ràng, lòng bàn tay ấm áp đó làm nàng cảm thấy nóng bỏng, kèm theo cả mùi hương hoa đào làm say lòng người, ngẩng đầu lên nàng nhìn thấy đôi môi của nam nhân gần trong gang tấc.

Hạ Lan Vi liếm môi theo bản năng, hô hấp dần trở nên dồn dập, lòng cũng theo đó nóng lên, thật muốn ăn sư phụ sạch sẽ ngay lập tức.

????!!!

Hạ Lan Vi không thể tin mở to mắt, trong đầu trải qua một vụ nổ lớn như sao hoả đụng vào trái đất.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ nàng đã sa đoạ đến mức này rồi ư?

Huyết dịch toàn thân nàng cũng nổ tung từ trên xuống dưới, da thịt giấu dưới đạo bào nổi lên màu hồng nhạt, nàng đột nhiên đẩy Hi Loan ra, hơi hơi thở dốc.

Hi Loan cau mày, khó hiểu nhìn Hạ Lan Vi, đi lại gần hỏi:"Cuối cùng là con bị gì thế?".

Chàng đi đến gần làm cho Hạ Lan Vi lại cảm thấy khô nóng, giống như một người bị trúng xuân dược.

Hạ Lan Vi cảm thấy mình đã thay đổi. Nàng vẫn nghĩ là, mặc dù đã đọc qua nhiều truyện người lớn, nhiều năm là người lão làng, nhưng thân thể và linh hồn nàng vẫn vô cùng trong sáng.

Nhưng hôm nay...

Nàng lại thèm thuồng sắc đẹp của sư phụ nhà mình.

Mặt Hạ Lan Vi đỏ lựng, trong mắt chứa ánh nước.

Nàng đột ngột lui về phía sau hai bước, xoay người, đưa lưng lại với Hi Loan, bụm mặt ngồi xổm xuống đất, đau buồn vì nàng đã mất đi thuần khiết.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng " Sư phụ đồ nhi không sao.." Giọng nói nhu nhược của Hạ Lan Vi từ trong kẽ ngón tay phát ra,"Người để cho đồ nhi yên tĩnh một lát... yên tĩnh một lát là được rồi..."

Nàng ngồi xổm dưới đất, co lại thành một cục nhìn vô cùng oan ức đáng thương.

Hi Loan suy nghĩ lại những chuyện phát sinh ngày hôm nay, vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân, chân mày đẹp đẽ nhíu lại——

Đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy đồ đệ mình như vậy.

Môi chàng mím chặt, nhìn chằm chằm cục tròn màu trắng trên mặt đất, nhẹ giọng an ủi:" Lan Vi à... con——"

Lời chàng sắp nói ra liền dừng lại, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hạ Lan Vi——

Chỉ thấy sau quần màu trắng của Hạ Lan Vi đang ngồi, chảy máu màu đỏ. Màu đỏ của máu vừa ngấm vào đồ màu trắng, thì nhanh chóng hiện ra, cuối cùng nhuộm thành một đoá hoa màu đỏ, nổi bật trên chiếc quần màu trắng, khi nhìn vào là cảm thấy giật mình.

Hi Loan nhíu mày lại, ánh mắt trở nên vô cùng ác liệt, giọng nói lạnh lùng cũng cứng rắn lên ba phần.

" Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

"Hả?"

Nghe giọng của Hi Loan có chút không đúng, Hạ Lan Vi quay đầu, đối diện với đôi mắt trong veo lạnh lùng mang theo mấy phần tức giận của Hi Loan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!