Chương 3: (Vô Đề)

Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời

(Khi nam nhị nghe được bình luận)

| 003 |

Lục hoàng tử trở về chỗ của mình, cẩn thận giấu thánh chỉ ở một nơi không ai biết.

Làm xong hết thảy, hắn mới thở phào được một tiếng, đã nghe thấy âm thanh trong đầu vang lên.

[ U là trời! Nữ chính tiêu đời rồi! Nàng trộm lệnh bài của nam chính đi cứu nam tam! ]

[ Nữ chính bị ung thu não hả? Làm vậy không sợ bị nam chính đánh chết à? ]

[ Chưa tỉnh ngủ hả cưng, nam chính yêu nữ chính như vậy, cùng lắm là nói mấy câu giam lại mấy ngày mà thôi. ]

Đệt! Lục hoàng tử giật mình ngồi bật dậy, hắn đè xuống suy nghĩ muốn đánh chết nữ chính, vội vàng phái người tới nhà giam cứu vãn tình thế.

Nhưng âm thanh trong đầu nói cho hắn biết tất cả đã muộn rồi.

[ Haiz! Nam tam đã chạy ra khỏi cổng thành. Nam chính lúc này hẳn là tức điên lên rồi? ]

Lục hoàng tử phát điên vò đầu, nam chính có điên lên hay không hắn không biết, dù sao hắn đã điên lên rồi!

Con nhỏ ngu xuẩn này, ông muốn cầm cái gáo phang lủng đầu mi thiệt đó!

[ Thật không thể ngờ luôn á! Thu Nguyệt ở bên cạnh nam nhị lại là nội gián... ]

Tiếng thảo luận trong đầu khiến Lục hoàng tử giật mình. Đầu óc hắn chết máy, hoàn toàn trống rỗng.

Thu Nguyệt? Sao có thể chứ!

[ Đúng thế! Vừa nãy Thu Nguyệt lén chạy tới tiếp ứng nam tam tui cũng sợ đơ người luôn. ]

[ Nam nhị đáng thương quá, thế lực vốn dĩ đã không mạnh bằng nam chính, đại cung nữ bên cạnh còn là gian tế của Tha Quốc. ]

Lục hoàng tử lắc đầu, mặt mày tái nhợt gọi tất cả cung nhân tới trước mặt mình.

"Thu Nguyệt đâu?" Chờ mọi người đã tập hợp xong rồi, quả nhiên chỉ thiếu mình Thu Nguyệt.

"Bẩm điện hạ, Thu Nguyệt tỷ tỷ thấy không khỏe trong người, đang nằm nghỉ ngơi trong phòng ạ." Tiểu thị nữ dưới tay Thu Nguyệt nhìn sắc mặt xanh mét của Lục hoàng tử, dần sinh ra một cảm giác bất an khó tả.

Lục hoàng tử cắn răng: "Thế à, để ta tự đi tìm nàng!"

Các cung nhân không kịp nói nam nữ có khác nhau, thì đã thấy Lục hoàng tử sải bước đi tới chỗ ở của cung nữ.

Thu Nguyệt vừa cứu chất tử xong, đè lại trái tim đang đập "Bình bịch", tính chạy về chỗ của mình nằm nghỉ.

Từ đằng xa, nàng đã thấy đèn trong phòng sáng trưng, trái tim nàng không khỏi đập trật nhịp, lẽ nào bị phát hiện?

Không! Thu Nguyệt lắc đầu, nàng làm việc luôn cẩn thận, đã thông đồng với địch không biết bao nhiêu lần. Sao có thể bị lòi chỉ vì một "vụ việc nhỏ" như vậy chứ?

Cho nên... Thu Nguyệt khẽ cắn môi, tám phần mười là có trộm lẻn vào phòng nàng rồi!

Đáng chết! Trộm đồ cũng dám trộm trên đầu nàng, chẳng lẽ không biết nàng là cung nữ tùy thị Lục hoàng tử tín nhiệm nhất sao?

Thuở bé nàng và Lục hoàng tử có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau, Lục hoàng tử xem nàng như người thân nhất, dám đắc tội nàng, tám phần mười là không muốn sống nữa rồi!

Chờ đến khi Thu Nguyệt hùng hổ vọt vào phòng, phát hiện có rất nhiều người đứng ở trong. Cẩn thận nhìn kỹ, ngồi ở giữa không phải là Lục hoàng tử sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!