Chương 8: (Vô Đề)

Làm như vậy, ta với nhà họ Thẩm xem như sạch nợ, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Chỉ còn lại món nợ rối rắm với Lý Hành kia.

Ta lén liếc nhìn hắn một cái.

Lý Hành vẫn đang dán mắt nhìn ta, chờ ta đưa ra một câu trả lời.

Ta cũng biết, chuyện này rõ ràng là lỗi ở ta.

Ngọc Dung nói, Lý Hành bệnh nặng, đêm ấy lại uống thuốc, không phân biệt nổi thật giả, ta mới thuận lợi làm càn.

Ta nghiến răng nói: "Ta bồi thường cho ngài hai mươi lượng bạc!"

Sắc mặt Lý Hành lập tức sa sầm xuống, giọng lạnh lùng:

"Ngươi coi ta là đào kép gánh hát mà đền bạc đuổi đi đấy à!"

Người ta làm đào kép còn chưa chắc được giá như vậy!

Ta tính đi tính lại, cắn răng nói: "Ba mươi lăm lượng! Nhiều hơn nữa thì không có!"

Ở làng ta, rước dâu long trọng nhất cũng chỉ tốn chừng mười lăm lượng bạc tiền sính lễ.

Nếu là rước chồng về ở rể, cao lắm là hai mươi lượng.

Thấy Lý Hành vẫn không vui, ta thật sự lo hắn nổi lòng tham, đòi một khoản trời giáng.

Ta e rằng hắn không biết giá cả thông thường, bèn vội vàng giải thích:

"Ngài như thế này, người ta rước về làm ở rể còn không muốn. Ta đưa ba mươi lăm lượng, cũng là nể mặt Ngọc Dung tỷ tỷ. Hơn nữa, giờ ta cũng không có bạc, chỉ có thể viết giấy nợ trước."

Lý Hành nghiến răng ken két:

"Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện gả cho ta sao? Biết bao người cầu mà không được đấy!"

Đó là mấy nữ tử trong kinh thành mắt mũi có vấn đề, ta thì nhìn không vô nổi hắn.

Ta phản đối quyết liệt:

"Chuyện ấy là tuyệt đối không thể! Một là, ta thật lòng thấy ngài xấu. Hai là, mẫu thân ta từ lâu đã định sẽ rước chồng về nhà ở rể."

Lần trước mẫu thân nói với ta, sau này sẽ dành dụm gia sản, rước một chàng rể vào cửa.

Phụ mẫu thật lòng lo ta gả ra ngoài sẽ ăn không no, bị người ta bắt nạt.

Ta cũng chẳng nỡ xa rời cha mẹ, đệ đệ muội muội, nên sớm đã quyết ý sẽ kén rể về nhà.

Lý Hành lại nghe ta nói hắn xấu, tức đến bốc khói, nổi giận quát lớn:

"Ngọc Dung! Ngươi nói với nàng xem ở kinh thành ta được ưa chuộng đến thế nào! Biết bao nhiêu người tranh nhau gả cho ta!" 

Hồng Trần Vô Định

"Còn nhớ Tết Thượng Tỵ năm đó, ta ra ngoài dạo xuân. Bao nhiêu cô nương chỉ để nhìn ta một cái, mà ngẩn ngơ rơi cả xuống sông!"

Ngọc Dung tỷ tỷ lại nói:

"Chủ tử à, chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu. Ngài nghĩ xem, ai ai cũng bảo thiên kim của Ngự sử đại nhân dung nhan như tiên nữ, gió thổi còn mang ba phần tiên khí. Vậy mà ngài nhìn rồi, lại bảo nàng ta trông như miếng bánh tráng nấu súp, chẳng hợp mắt tí nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!