Ta dâng trà bái sư, xem như chính thức theo học.
Hắn lại đưa tay ra nói: "Mỗi tháng một lượng bạc học phí!"
Ta trợn tròn mắt nhìn hắn, thật không thể tin nổi.
Một lượng bạc! Sao hắn không đi cướp cho rồi!
Hắn thấy vẻ mặt ta đau lòng tiếc của, liền cười vô cùng khoái trá:
"Ngươi nghĩ kỹ đi, nếu từ chối ta, sẽ không còn ai dạy ngươi nữa đâu."
Ta nghiến răng, rơm rớm nước mắt, vạch áo lấy bạc giấu trong áo lót ra.
Hắn trừng mắt lườm ta, quay lưng đi, kêu lên:
"Ngươi nếu không phải ngốc thật, ta còn tưởng ngươi muốn dụ dỗ ta ngay tại chỗ đấy."
Ta tức giận nói: "Ta chẳng thèm để mắt tới loại xấu xí như ngươi đâu!"
Hắn sững sờ nhìn ta:
"Ngươi dám nói ta xấu?! Ngươi có biết bao nhiêu nữ tử trong kinh thành ngày ngày chầu chực ngoài cửa chỉ để nhìn thấy ta không? Cả thành ai nấy đều tương tư về ta!"
Ta cũng sững người, đáp lại:
"Với cái bộ dạng của ngươi mà cũng khiến người ta mơ tưởng sao? Mơ thấy ác mộng thì có!"
Kinh thành gì mà lắm người mắt mờ đến vậy!
Thế là chúng ta lại cãi nhau.
Hắn mắng ta ngốc, ta chửi hắn xấu.
Ngọc Dung tỷ tỷ bưng trà bánh đến, hắn bỗng im lặng.
Hắn chỉnh lại y phục, ngồi lên ghế, bày ra bộ dáng cao quý, xa cách.
Ta nghe hắn lẩm bẩm: "Bổn vương… đúng là phát điên rồi, lại đi cãi nhau với một đứa ngốc..."
Ta nghe không rõ, liền hỏi lớn: "Gì cơ? Ngươi nói mình là con rùa hả?"
Ngọc Dung tỷ tỷ không nhịn được, bật cười khẽ.
Nàng lập tức biến sắc, định quỳ xuống tạ tội.
Tên đoản mệnh kia vung tay, cau mày: "Quỳ cái gì mà quỳ, nhìn phát bực."
Tên đoản mệnh này, tuy người xấu, tính nết xấu, nhưng dạy học lại rất tận tâm.
Trước tiên, hắn viết tên mình lên giấy.
"Ta tên là Lý Hành. Ngươi đã bái sư, từ nay là người của ta. Ra ngoài có chuyện, đã có sư phụ đây che chở cho ngươi."
Lý Hành liếc nhìn ta, hất cằm lên như thể ban ân huệ.
Ngọc Dung khẽ kéo tay áo ta một cái.
Ta liền cung kính nói: "Tạ ơn sư phụ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!