Phu nhân nghe xong, nước mắt rơi lã chã.
Nàng nghẹn ngào nói: "Ta nào có buồn!"
Phu nhân thật cố chấp, ta vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho nàng.
Rồi ta chạy đến kéo Ngọc Dung, nàng thấy phu nhân khóc, liền chậm rãi đứng lên.
Ta đem tay hai người họ đặt vào nhau, họ nhìn nhau một cái, mắt đều đỏ hoe.
Thẩm Đại gia mỉm cười nói:
"Huệ Huệ nói phải lắm. Ta sẽ sai người bày một bàn tiệc trong sân, chúng ta ngắm trăng uống rượu. Có nỗi niềm gì, cứ để rượu nói thay."
Đêm nay vừa khéo là rằm, trăng trên trời sáng như cái bánh lớn.
Chúng ta bốn người ngồi quanh một bàn, cùng nhau ăn uống.
Rượu này uống vào hơi ngọt, mang theo chút chua, nuốt xuống rồi lại thấy đắng nơi cổ họng.
Ta không nhịn được mà chậm rãi thưởng thức, uống liền mấy chén.
Phu nhân cũng không nói gì, cứ thế uống rượu mãi, rồi dựa vào vai ta mà bật khóc.
Nàng nói rất nhiều điều ta nghe không hiểu rõ.
Nhưng ta cũng đoán được, phu nhân là tỷ tỷ của Ngọc Dung.
Họ cùng Đại gia lớn lên từ nhỏ.
Về sau phụ thân của phu nhân phạm tội, cả nhà bị lưu đày.
Đại gia vì muốn cứu phu nhân mà cưới nàng làm vợ.
Còn Ngọc Dung thì bị đưa đi làm nô tỳ cho người quyền quý.
Đại gia định đưa tay lau nước mắt cho phu nhân.
Nhưng phu nhân lại né tránh tay hắn.
Phu nhân cố chấp nói: "Thẩm Triệu, chàng lo xong việc rồi thì hãy hồi kinh đi. Thiếp vốn không yêu chàng, chàng cũng không cần vì thiếp mà dây dưa mãi."
Lúc đó ta đang tập trung uống rượu, nghe đến câu ấy, liền ngẩng đầu sửng sốt nói:
"Phu nhân, người nói sai rồi. Ai có mắt đều thấy phu nhân là yêu Đại gia đó. Người nhìn ngài ấy giống hệt như ta nhìn bánh đường trắng vậy."
Không biết có phải ta nói sai gì không, mà phu nhân khóc càng thảm thiết hơn.
Ta sợ quá, chẳng dám uống thêm.
Ngọc Dung lại rót cho ta một chén, bình thản nói:
"Không trách gì di nương, người cứ uống tiếp đi. Phu nhân bị thương dọc đường lưu đày, thân thể tổn hại, không thể sinh con. Thẩm Triệu là đích tử, phải nối dõi cho nhà họ Thẩm, sớm muộn gì cũng phải nạp thiếp."
Ta lập tức vỗ bụng, vui vẻ nói:
"Để ta sinh thay phu nhân! Ta sinh xong sẽ rời đi, các người cứ nói đứa trẻ đó là phu nhân sinh, như vậy phu nhân với Đại gia có thể sống yên vui rồi."
Phu nhân ngẩn người, khẽ hỏi: "Huệ Huệ, muội không thấy thiệt thòi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!