Chương 3: (Vô Đề)

Sau đó, thật sự rất nóng.

Ta như trái đào chín bị cắn một miếng, ngọt lịm, chảy nước không ngừng.

Lăn lộn suốt nửa đêm, cuối cùng Đại gia cũng ngủ.

Hồng Trần Vô Định

Ta cởi đai lưng buộc người ra, mặc lại y phục, định rời đi.

Nhưng bụng lại đói cồn cào.

Bị hương vị quả lê xanh trên bàn hấp dẫn, không nhịn được, ta cầm lê lên gặm một miếng.

Gặm xong lại lo mai sau Đại gia phát hiện thiếu mất một quả, sẽ trách ta tham ăn rồi đuổi khỏi phủ.

Nghĩ một hồi, liền nhét quả lê cắn dở vào tay Đại gia.

Như vậy, hắn nhất định sẽ nghĩ đó là quả lê mình ăn trong mơ.

Hề hề, ta cũng thông minh lắm chứ!

Ta bước ra cửa, thấy Ngọc Dung đứng bên ngoài, mặt mày tái nhợt.

Ta đắc ý nói: "Ngọc Dung tỷ tỷ, ta làm đúng như lời tỷ dặn, không sai một chút nào!"

Ngọc Dung vuốt tóc ta, thở dài: "Di nương chẳng lẽ không phân rõ trái phải sao?"

Ta nghe vậy, vội vàng chứng minh, đưa tay chỉ một hướng:

"Đương nhiên phân được, đây là bên trái!"

Ngọc Dung nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.

Nàng lẩm bẩm: "Tất cả là lỗi của ta, đã lỡ gây họa lớn rồi, chi bằng cứ sai thêm lần nữa. Chỉ mong trước khi chủ tử khỏi bệnh, người có thể mang thai. Biết đâu chủ tử nể mặt đứa nhỏ, sẽ tha cho người một mạng."

05

Suốt một tháng liền, đêm nào Ngọc Dung cũng đưa ta đến trèo lên giường của Đại gia.

Nàng căn dặn ta không biết bao nhiêu lần, nhất định không được để Đại gia trông thấy mặt ta.

Ngọc Dung nói: "Đại gia đầu óc không minh mẫn, nếu ban đêm trông thấy khuôn mặt tròn trĩnh này của người, lỡ hồ đồ, tưởng là cái bánh bao thì biết làm sao?"

Ta luôn cảm thấy câu này như đang dỗ đứa trẻ ba tuổi.

Nhưng ta biết Ngọc Dung không hại ta, nên đã ghi nhớ thật kỹ.

Vì vậy đêm nay, khi Đại gia quỳ trước cửa sổ, muốn mượn ánh trăng để nhìn mặt ta, ta vội vàng tránh đi.

Ta dùng vải che mắt hắn, vung chân đá nhẹ vào n.g.ự. c hắn.

Hắn cúi đầu hôn lấy cổ chân ta, đôi môi mát lạnh dần dần trượt lên cao.

Ta nghe Đại gia cất giọng mơ màng nói:

"Lúc bệnh nặng, chỉ thấy bóng đen đầy trời, đâu đâu cũng là tiếng vang vọng. Giờ đây, sao đêm nào cũng là giấc mộng xuân đẹp đến thế này?"

Hắn lại nói: "Chỉ có điều lạ lắm. Bình thường ta vốn không thích ăn vặt. Sao ngày nào tỉnh dậy, trong tay cũng có quả, có bánh bị cắn dở?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!