Chương 9: Chạy trốn

Thật sự bước chân vào tòa nhà đen nhánh, bước lên cầu thang, trong đầu Lý Tương ẩn hiện bóng dáng của Nguyễn Lương, không phải Nguyễn Lương thời kỳ đại học, là người đã lâu không gặp trước đây, Nguyễn Lương yếu ớt vỡ vụn. Lý Tương nghĩ đến ánh mắt né tránh của cậu, cổ tay mảnh khảnh, còn có đôi môi đỏ thắm sáng long lanh, cậu ta cảm thấy cổ họng mình nóng ran.

Cậu ta không nói rõ được loại cảm giác này. Mặc dù cảm thấy Nguyễn Lương đáng thương, nhưng người nào thật sự sẽ vì chút đáng thương này mà làm một chuyện vô cùng mạo hiểm chứ, Lý Tương chưa tỉnh rượu, hay có thể nói là không muốn tỉnh, mượn men say này, cậu ta có thể làm rất nhiều việc, không có rụt rè sợ hãi như trước đây, lần này cậu ta có thể làm một kỵ sĩ, chiến đấu với Ác Long để giải cứu công chúa trên tháp cao, chờ cậu ta cứu được cậu, chờ cậu ta cứu được người… công chúa sẽ cảm kích hơn nữa sẽ yêu cậu ta.

Lý Tương vừa nghĩ tới đôi mắt lạnh lùng kia sẽ khắc đầy bóng dáng mình mà kích động không thôi.

Không gian xung quanh yên lặng, Lý Tương đứng ngoài cánh cửa đó dán tai lên cửa, cậu ta như một tên trộm, say khướt dựa lên cánh cửa lạnh như băng, đôi mắt trợn to, ngẩn người nghe ngóng, muốn nghe một chút âm thanh, kết quả là sự yên tĩnh đúng ý muốn.

Hành lang cũ đen nhánh, ánh trăng không chiếu vào được, chỉ có gió lạnh xảo quyệt len vào.

Lại một trận gió chui vào cổ Lý Tương, cậu ta giật mình, nhìn tờ quảng cáo mở khóa dán trên cánh cửa sắt cũ kỹ, cậu ta hơi khựng lại, chần chừ lấy di động ra nhấn số…

Lý Tương đưa tay cầm chốt cửa lại buông ra, sau ba bốn lần như vậy, kích động nhiệt huyết vừa rồi hơi lạnh đi, cậu ta nghĩ nếu không thể mở cửa… thì thôi quên đi.

Cậu ta thấp thỏm cũng không phải không có lý do, cậu ta là một kỵ sĩ nhát gan, chỉ dám lén cứu công chúa lúc Ác Long không có ở đây. Sự mạo hiểm này mang một cái giá nhất định, làm như vậy có thật sự đáng giá không?

Đáng tiếc không chờ cậu ta hối hận, người mở khóa đã tới.

Người kia hỏi cậu ta sao lại không cẩn thận, Lý Tương đột nhiên cảm thấy đây là ý trời, cậu ta xua tay ra vẻ đau đầu: "Hi, lên tầng uống rượu với bạn, không cẩn thận đóng cửa lại." Cậu ta tới đây để cứu người, là làm chuyện vô cùng chính nghĩa, vì vậy cậu ta chẳng có gì phải sợ.

Người mở khóa không nghi ngờ gì, tờ quảng cáo dán trên cửa cũng không đúng, nơi này không phải biệt thự cao cấp, chỉ ở rải rác hai ba mươi hộ gia đình, gần như là người già với thanh niên, cũng thường có người trí nhớ kém quên mang chìa khóa.

Cửa mở ra, Lý Tương nắm chốt cửa nói cảm ơn, thậm chí còn hỏi người mở khóa có muốn vào trong ngồi một chút không.

Hôm nay tuyết rơi, gió đêm lạnh thấu xương, đây là người cuối cùng, người mở khóa chỉ muốn nhanh chóng về nhà, thu tiền xong đã lập tức rời đi.

Lý Tương nhìn hành lang trống trải cười một tiếng, gió lạnh không khiến cậu ta tỉnh táo, ngược lại còn khiến cậu đắm chìm trong một giấc mơ đẹp. Cậu ta cảm thấy buồn ngủ, mí mắt hơi đập vào nhau, sau khi uống rượu cậu ta dễ dàng mệt mỏi, nếu không thì sẽ không bị cấp trên bắt được, còn vì thế mà mất việc.

Lý Tương đẩy cửa ra, bước vào.

Nguyễn Lương ở trong mơ cảm thấy lạnh, cậu dậy vì lạnh, mở mắt đã thấy một cái bóng đen đứng rất gần, đang duỗi tay về phía cậu.

Không phải Phó Hiệu Chu.

Nguyễn Lương sợ hết hồn, người kia phát hiện cậu tỉnh, cậu ta nhìn cậu chằm chằm nói: "Đừng sợ, đừng sợ, là tôi…"

Nguyễn Lương nhanh chóng thở hổn hển, cậu từ từ lui ra sau: "Anh là ai?" Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài, cửa mở ra, người này cậy cửa đi vào.

Nguyễn Lương không nhận ra mình.

Nhận thức được điều này khiến Lý Tương có chút tiếc nuối, cậu ta thầm an ủi mình, có lẽ vì sắc trời quá tối.

"Lý Tương." Lý Tương nói tên mình. "Thời đại học…"

"Tôi nhớ được." Nguyễn Lương cắt ngang, lại vẫn dùng ánh mắt phòng bị nhìn cậu ta. "Tôi nhớ được."

Lý Tương khẽ cười, quả nhiên Nguyễn Lương nhớ được mình. "Cậu đừng sợ, tôi tới để cứu cậu ra."

"… Cái gì?" Nguyễn Lương hơi chậm chạp, cậu theo bản năng lặp lại lần nữa. "Cứu tôi… ra ngoài?"

"Đúng, tôi là Lý Tương, tôi tới cứu cậu ta, tôi biết cậu bị nhốt ở đây."

Nguyễn Lương rụt một ngón chân.

Lý Tương nhìn cậu, nhìn Nguyễn Lương, gương mặt thon gầy hơn trước kia, áo sơ mi rộng không giấu được dấu vết bầm tím mập mờ trên người, mắt cá chân thẳng tắp rất nhỏ, ngón chân cũng đẹp mắt, mượt mà đáng yêu.

Ánh sáng mập mờ, nửa bên mặt của Nguyễn Lương chôn trong bóng tối, Lý Tương cảm thấy Nguyễn Lương như vậy càng dễ nhìn, còn động lòng người hơn thời đại học, mang theo vẻ đẹp yếu ớt mông lung.

Cậu ta vươn tay về phía trước, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, muốn giảm bớt tính cảnh giác của Nguyễn Lương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!