Chương 8: Lý Tương

Lý Tương không quên được Nguyễn Lương thời kỳ đại học.

Khi đó thành tích của cậu vô cùng xuất sắc, thường đại biểu cho giáo viên và học sinh lên thuyết trình, vì vẻ ngoài tốt biết nói chuyện, cậu được không ít cô gái để ý.

Lúc ấy Lý Tương đang làm ở hội học sinh, Nguyễn Lương vừa nhập học đã được xếp đến làm việc cho cậu ta, cậu ta còn từng thầm so sánh mình với Nguyễn Lương, không thể không thừa nhận mọi mặt của Nguyễn Lương đều rất nổi bật, khiến người khác hâm mộ lại chưa đến mức khiến người ta ghen tỵ.

Ban đầu Lý Tương cũng chỉ coi cậu là một đàn em bình thường, nhưng chung đụng lâu, cậu ta phát hiện mặc dù quan hệ của cậu tốt, nhiều người vui vẻ làm bạn với cậu, nhưng thật ra cậu không gần gũi với một người nào. Không có người nào có mối quan hệ tốt nhất, quan hệ của cậu với mọi người đều không tồi, mà cũng chỉ duy trì trên mức "không tồi".

Lý Tương cẩn thận quan sát cảm giác xa cách mơ hồ trên người Nguyễn Lương, bản thân cũng sinh ra chút tò mò về cậu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Nguyễn Lương nở một nụ cười thân thiện với cậu ta, trong lòng cậu ta sẽ sinh ra một cảm giác thỏa mãn kỳ quái – như là cậu ta không giống như những người khác, là người được Nguyễn Lương đối xử đặc biệt.

Thành tích của Lý Tương cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp người nhà lại sử dụng chút quan hệ, tìm một công việc ổn định cho cậu ta.

Nghe đồn ông chủ của công ty bọn họ là đồng tính, nhưng thời đại này, mọi người cũng không lạ gì với mấy chuyện này, thỉnh thoảng bí mật nhiều chuyện một chút, dù sao công việc là công việc. Có một đợt, Lý Lương nghe nói ông chủ hẹn hò với một thanh niên mới lên đại học, cậu ta còn đánh giá rằng tám phần người kia làm vậy là vì tiền, đồng nghiệp nữ bên cạnh còn bổ sung: "Còn cả khuôn mặt nữa!"

Về điểm này Lý Tương không muốn thừa nhận cũng không được, ông chủ của bọn họ thật sự có một gương mặt đẹp trai, là giấc mơ cổ tích của các chị em trong công ty, với mong muốn phát triển một chuyện tình cô bé lọ lem nơi công sở.

Sau đó đến một ngày, Lý Tương thấy Nguyễn Lương.

Đã lâu cậu ta không thấy Nguyễn Lương, hai người từng trao đổi wechat, nhưng Nguyễn Lương rất ít khi online, cũng không đăng lên tường, nếu không phải quen biết trong hiện thực, cậu ta sẽ nghĩ Nguyễn Lương là một người lạnh lùng.

Ngày đó trời mưa, Nguyễn Lương không mang theo ô, bị ướt thê thảm, tóc ướt nhẹp dán chặt gò má, sắc mặt hơi trắng, đôi môi lại đỏ thắm.

Lý Tương chỉ kịp nhìn một cái, sau đó nghe người trong công ty nói Phó Hiệu Chu nắm tay Nguyễn Lương kéo cậu vào thang máy.

Khoảnh khắc đó trong lòng Lý Tương tràn ngập tiếc nuối, dù sao Nguyễn Lương cũng xuất sắc như vậy, cậu xứng đáng có một tương lai tốt hơn, hoàn toàn không cần tạm thời vì lợi ích mà nằm dưới thân một người đàn ông. Cậu ta không thừa nhận cảm giác chua xót trong lòng, những tham vọng trước kia đều bị bóp chết từ trong trứng nước, hiện tại cậu ta có một công việc rất tốt, cậu ta phải học cách yên lặng.

Trong công ty có rất nhiều người thấy hai người nắm tay nhau, mọi người đều ăn ý không đề cập tới, thành thật làm công việc của mình. Thỉnh thoảng ở phòng trà nước nghe các cô gái kích động thảo luận, Lý Tương vô cùng khinh thường, có lần thậm chí còn không khống chế được miệng, tham gia vào cuộc trò chuyện.

Hoàn cảnh gia đình của Nguyễn Lương không tốt, lúc còn rất nhỏ ba mẹ mất, phải không ngừng chuyển đến sống cùng người thân, sau khi trưởng thành bắt đầu cuộc sống độc lập, duy trì thành tích xuất sắc, học bổng đều dùng để trả học phí.

Cậu ta tin chắc Nguyễn Lương không phải tự nguyện, dùng vài ba lời nói về gia đình Nguyễn Lương, nhưng sau đó suy nghĩ một chút thì thật ra lời giải thích này cũng không vững, dù sao Nguyễn Lương chuẩn bị tốt nghiệp, tìm công việc nuôi mình không khó, không cần phải ở cùng một người đàn ông.

Sau đó Nguyễn Lương lại tới mấy lần, lần sau lại nói ít hơn lần trước. trong công ty dần xuất hiện một vài tin đồn, mọi người bắt đầu tin tưởng Nguyễn Lương thật sự bị Phó Hiệu Chu ép buộc.

Từ đầu đến cuối Lý Tương đều im lặng.

Cho đến một ngày, cậu ta nói chuyện phiếm với một người bạn thường uống rượu cùng mình, bạn cậu ta biết Lý Tương làm việc ở đâu, đột nhiên thần bí đến gần cậu ta, nói gần đây mình luôn có thể nhìn thấy Phó Hiệu Chu.

"Chao ôi, cậu hãy nghe tôi nói, cậu cũng biết tòa nhà của chúng tôi mà, rất ít người ở, mấy tháng trước đột nhiên có người tới sửa sang, ở tầng bốn, tôi nhìn trộm một cái, sửa rất ổn, tôi còn nghĩ dư tiền như vậy sao không mua một phòng tân hôn chứ." Bạn cậu ta nháy mắt một cái. "Tôi cũng không để ý lắm, cậu đoán kết quả thế nào? Không lâu sau đã có người chuyển vào ở, mỗi ngày cái người họ Chu đều đến đó."

Lý Tương không nhịn được nhắc nhở: "Anh ta họ Phó."

Người bạn kia khoát tay, sao anh ta phải nhớ rõ tên, chỉ là có chút ấn tượng nhỏ với người này. "Tôi dám khẳng định nhất định trong phòng kia không chỉ có một mình anh ta, nhưng kỳ quái là…" Miệng người bạn mang theo mùi rượu khó ngửi, Lý Tương không nhịn được cau mày, anh bạn kia lại nói. "Hình như cho tới bây giờ một người khác còn chưa ra khỏi phòng."

Gió đêm lạnh lẽo mơn trớn sau gáy, Lý Tương đột nhiên cảm thấy da đầu mình tê rần, cậu ta mím môi giả bộ thản nhiên nói: "Không thể nào, có lẽ là cậu nhìn nhầm… không phải lúc nào cậu cũng ở nhà."

Người bạn chép miệng: "Hình như là có chuyện như vậy." Anh ta lại uống một ngụm rượu rồi lắc đầu nói. "Tôi đang tự hỏi, người có tiền đều thích làm vậy sao? Nhà lớn không ở lại chuyển hướng chạy tới chung cư nghèo nàn này?"

– Có lẽ là không muốn để người khác chú ý nhỉ?

Tay Lý Tương run lên, không khống chế được suy nghĩ của mình, cậu ta nuốt nước miếng chuyển đề tài.

Chuyện này qua đi, ngay khi Lý Tương sắp quên thì người bạn đó lại nói ra.

"Thật sự khiến tôi đoán đúng! Trong nhà kia thật sự có người khác, một cậu trai rất gầy."

Lý Tương thầm thấy phiền, muốn nghe lại sợ nghe, người bạn nói tiếp: "Lúc tôi đi lên đúng lúc gặp phải, người kia dọa tôi một hồi, hình như tôi cũng khiến cậu ta giật mình, cậu ta vẫn luôn trốn sau người họ Chu kia. Tôi không thấy họ Chu, anh ta rất cao, tôi không thấy gì, cảm thấy bầu không khí đáng sợ nên tôi đi luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!