Chương 7: (Chủ động) (H)

Nhưng như lời Phó Hiệu Chu nói, anh mở khóa cho cậu, hôm sau còn đưa Nguyễn Lương ra ngoài.

Khoảnh khắc ra khỏi cánh cửa đó, Nguyễn Lương cảm thấy toàn thân không ổn, thậm chút co ro muốn lùi về, Phó Hiệu Chu quay đầu dùng giọng dịu dàng hỏi cậu sao vậy, cậu thấy sợ, muốn nói chúng mình đừng ra ngoài. Nhưng cánh tay kéo cậu kia có lực như vậy, cậu hoàn toàn không thể tránh thoát, chỉ có thể mang gương mặt trắng bệch để Phó Hiệu Chu dắt đi.

Đã bao lâu cậu không thật sự cảm nhận được ánh mắt trời, nhiệt độ nóng bỏng như vậy, khiến hai tay cậu lạnh run đổ mồ hôi trộm.

Người xung quanh và cảnh vật trở nên mơ hồ, trong mắt cậu chỉ có Phó Hiệu Chu đi phía trước, cậu nghĩ mình phải dính chặt người này, không thể mất dấu.

Nguyễn Lương vẫn luôn lo lắng, cứ đi một lúc lại hỏi Phó Hiệu Chu: "Chúng ta đi đâu đây", "Còn phải đi bao lâu", "Khi nào thì về", mấy vấn đề này liên tục nhảy ra, Phó Hiệu Chu vẫn kiên nhẫn trả lời.

Cho đến khi hai người đi vào bách hóa tổng hợp, Phó Hiệu Chu đột nhiên buông tay ra, Nguyễn Lương lập tức bắt lấy cánh tay anh.

Phó Hiệu Chu khẽ cười: "Có rất nhiều người đang nhìn đấy."

Nguyễn Lương nhìn quanh bốn phía, thật sự có người đang lén quan sát hai người, tay cậu thoáng buông lỏng một chút rồi lại nắm chặt hơn.

Trên đường tới bách hóa cũng có rất nhiều người nhìn hai người, Phó Hiệu Chu không để ý những ánh mắt kia, hiện tại lại đột ngột nói ra.

– Anh ấy muốn vứt mình lại đây.

Nguyễn Lương đột nhiên sinh ra suy nghĩ này, túm càng chặt hơn, quần áo của Phó Hiệu Chu bị cậu kéo tạo thành nếp nhăn.

Phó Hiệu Chu vỗ đầu Nguyễn Lương. "Bị nhìn như vậy cũng không sao hả?"

Nguyễn Lương không thích những ánh mắt xa lạ kia, chúng như cây châm mảnh, đâm vào mỗi một nơi trên thân thể cậu, đau đớn vô hình là giày vò nhất, bạn sẽ không biết lần tới sức mạnh của nó sẽ lớn thế nào, vĩnh viễn phải lo lắng đề phòng.

Nhưng so với những thứ này, Nguyễn Lương sợ người trước mắt này hơn, sợ cảm xúc thất thường của anh, cho nên cậu không buông tay, khẽ lắc đầu.

Phó Hiệu Chu nắm lấy ngón út của cậu. "Vậy em ngoan ngoãn theo anh là được."

Ngày đó bọn họ không ra ngoài lâu, Phó Hiệu Chu sắm thêm mấy bộ quần áo cho Nguyễn Lương, sau đó lại đưa cậu đi ăn cơm.

Nguyễn Lương không tự mình động đũa đã lâu, giờ cầm đũa cũng thấy xa lạ, không cẩn thận kẹp đứt sợi mì, liếc thấy Phó Hiệu Chu bên cạnh cười nhìn mình. Đó cũng không phải cười nhạo gì đó, là nụ cười vô cùng cưng chiều, như đang nhìn một đứa bé, Nguyễn Lương lại có chút bối rối khó hiểu, cậu để đũa xuống, không có khẩu vị gì nữa.

Lúc nào Phó Hiệu Chu cũng quan sát cậu, thấy cậu để đũa xuống liền hỏi: "Muốn anh đút em không?"

Nguyễn Lương không phân biệt được Phó Hiệu Chu đang đùa hay tức giận, cậu lại cầm đũa lên ăn vài miếng, mím môi nói mình ăn no rồi.

Phó Hiệu Chu nhanh chóng tính tiền đưa cậu ra ngoài, hai người quay về cái chung cư cũ quen thuộc đó, khoảnh khắc bước vào hành lang Nguyễn Lương lập tức yên tâm, hơi lạnh trong hành lang khiến sự ngột ngạt trong lòng cậu giảm xuống.

Nguyễn Lương ghét ánh mặt trời chói mắt, ghét những ánh mắt quái dị xa lạ kia, càng sợ có người tiến lên nói chuyện với cậu. Ở trong phòng mấy tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn thay đổi cậu, cậu không có một suy nghĩ chạy trốn nào, thậm chí còn hơi trách cứ Phó Hiệu Chu đã cứng rắn kéo cậu ra ngoài.

Quần áo mới mua bị ném lên ghế, Nguyễn Lương hoàn toàn không cần quần áo, ở trong phòng cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi rộng miễn cưỡng che được mông, toàn bộ những thứ đó đều là của Phó Hiệu Chu, trên đó mang theo mùi của người đàn ông ấy, từng sợi tơ bao lấy cậu.

Vào cửa, Nguyễn Lương tự động cởi quần áo trên người xuống, nhìn chúng rơi loạn trên sàn nhà, áo khoác, áo sơ mi, quần, nối liền một đường đến thẳng phòng ngủ.

Nguyễn Lương ngã trên chiếc giường êm ái, cũng cởi cả quần lót xuống, dương v*t mềm nhũn, khiến cậu như vô cùng vô hại.

Phó Hiệu Chu đi qua vỗ lên mông cậu, cậu ôm lấy cổ người kia, kéo anh lên giường.

"Đói không?" Phó Hiệu Chu đột nhiên hỏi.

Nguyễn Lương hơi sững sờ, sau đó lập tức cọ lên ngực Phó Hiệu Chu, dùng răng khẽ cắn lên cổ anh, cánh mông mài lên bắp đùi anh, mi mắt nửa khép, lười biếng lại quyến rũ.

Phó Hiệu Chu biết cậu đang làm gì, anh khẽ cười thành tiếng, ôm lấy gò má Nguyễn Lương hôn lên. "Anh không có ý đó, vừa rồi em không ăn nhiều, có phải chưa no không?"

Nguyễn Lương đẩy Phó Hiệu Chu ra.

Phó Hiệu Chu thấy lỗ tai cậu ửng lên, nụ cười sâu hơn: "Nguyễn Nguyễn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!