Nguyễn Lương như đã hoàn toàn từ bỏ việc chống lại, không còn năn nỉ Phó Hiệu Chu thả cậu ra nữa.
Cửa sổ của căn phòng này cũng không mở được, toàn bộ đều dán kính một chiều, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, mỗi ngày cậu đều ngồi trên giường hoặc trên sàn nhà nhìn sắc trời bên ngoài, từ sáng đến tối, như đã quen với việc chờ đợi.
Lúc Phó Hiệu Chu về cậu lại đang ngủ, toàn thân co ro, cổ chân phải khóa cùm, dây xích quanh co khúc khuỷu thẳng đến đầu giường. Drap giường trắng tinh và dây xích màu đen tạo thành sự tương phản rõ ràng, Nguyễn Lương khẽ nhếch miệng, hô hấp khẽ khàng, có lẽ là ngủ bị nóng, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, một tay còn đang giữ chặt chăn, như một đứa trẻ.
Tới gần mùa đông, thời tiết ngày càng lạnh, Phó Hiệu Chu vừa về mang hơi lạnh, anh cũng không tiến lại gần Nguyễn Lương, để cậu có thể ngủ ngon.
Nguyễn Lương tỉnh lại thì Phó Hiệu Chu đang ở trong phòng khách gọt trái cây.
Nguyễn Lương từ từ ngồi dậy, không đi giày mà trực tiếp đạp chân lên sàn nhà, đi tới cửa phòng ngủ, dây xích căng ra, cậu không thể tiến về phía trước được nữa.
Phó Hiệu Chu nhận ra Nguyễn Lương tỉnh dậy, anh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cũng không có ý định đi qua.
Nguyễn Lương cọ chân lên chân còn lại, hơi bứt rứt, tay nắm lấy khung cửa, giương mắt nhìn Phó Hiệu Chu.
Một lúc sau, Phó Hiệu Chu cho trái cây vào một cái bát trong suốt, trộn xong salad mới chậm rãi đứng dậy đi về phía Nguyễn Lương.
Nguyễn Lương đứng ở cửa phòng ngủ chờ rất lâu, Phó Hiệu Chu găm một miếng táo lên cho cậu ăn, nhưng cậu lại không nhận, chỉ mím môi nhìn chằm chằm Phó Hiệu Chu.
"Nguyễn Nguyễn." Phó Hiệu Chu thân mật gọi tên mụ của cậu.
Nguyễn Lương cũng không thích xưng hô này, khi còn bé mẹ cậu thường gọi cậu như vậy, nó còn kèm theo một ký ức xa xăm, Nguyễn Lương cũng không thích nhớ lại người trong quá khứ.
Cậu không trả lời cũng không há miệng ăn miếng táo kia, salad trộn mayonnaise dính lên môi cậu, Phó Hiệu Chu cúi đầu liếm sạch.
Nguyễn Lương nhìn Phó Hiệu Chu, khóe môi người kia luôn mang nụ cười nhẹ, vĩnh viễn là vẻ ung dung, mưu mẹo đó.
Cậu đột nhiên có chút tức giận, không phối hợp mà cúi thấp đầu.
"Nguyễn Nguyễn." Phó Hiệu Chu lại gọi, hai chữ này như được anh ngậm trong miệng lăn một vòng, mang theo chút nóng bỏng khó hiểu.
Nguyễn Lương không lên tiếng, một lúc sau mới đột nhiên nói: "Em cũng gọi anh như vậy."
"Cái gì?"
"Chu Chu."
Phó Hiệu Chu hơi sửng sốt, sau đó anh cười, còn rực rỡ hơn nụ cười vừa rồi. "Ừ, gọi một lần nữa?"
Nguyễn Lương nghiêng đầu không muốn nhìn anh, lại bị Phó Hiệu Chu cứng rắn nghiêng qua, mắt đối mắt.
Phó Hiệu Chu vuốt sườn cổ cậu hôn lên một cái, nụ hôn kéo dài dinh dính, kèm theo tiếng nước chảy, nước miếng dư thừa kéo thành một dải dâm đãng trên trên môi. Nguyễn Lương tự giác vòng tay lên cổ anh, miệng mở lớn, nghe lời theo bản năng, lại mang theo chút trẻ con.
Phó Hiệu Chu vuốt cánh mông mềm mại của cậu, bế cậu đến bên giường.
Nguyễn Lương ngồi xuống ngẩng đầu lên, trong mắt mang chút mê man, lại sáng ngời ướt át, giọng nói cũng nhẹ đi nhiều, mang theo giọng mũi không rõ ràng, cậu kéo tay áo Phó Hiệu Chu nói: "Chu Chu."
Xưng hô này có hơi quá đáng yêu, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của Phó Hiệu Chu chút nào. Nhưng hình như Nguyễn Lương rất thích, còn mong chờ Phó Hiệu Chu đáp lại cậu.
"Sao lại không ăn hoa quả? Không muốn ăn hay là trách anh trói em?" Phó Hiệu Chu hôn lên khóe miệng cậu, nhẹ hỏi nhưng lại mang bộ dạng khiến người khác sợ hãi.
Nguyễn Lương né tránh nụ hôn của Phó Hiệu Chu, Phó Hiệu Chu lại mạnh mẽ cạy miệng cậu ra, ngón cái để ở đầu lưỡi: "Trả lời."
Nguyễn Lương mơ hồ trả lời: "Không… có…"
Ngón cái dính nước miếng sáng bóng, Phó Hiệu Chu vẽ lên yết hầu cậu, lại đè nặng lên đầu v*.
Nguyễn Lương bị bất ngờ "a" một tiếng, âm cuối khẽ run, như một tiếng trêu ngươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!