Chương 12: Quá khứ (Trên xe dã ngoại play)

Từ lâu Nguyễn Lương đã nghe nói về Phó Hiệu Chu, thầy hướng dẫn của cậu từng học cùng Phó Hiệu Chu, người đó rất thích nhắc tới Phó Hiệu Chu với nhóm sinh viên hiện tại.

Lúc gặp mặt thật sự cũng là lúc lên năm hai đại học, Phó Hiệu Chu quyên tặng trường học thành lập quỹ, lấy tư cách là nhà tài trợ lên bục phát biểu. Vì lần diễn thuyết này có thu hình, trường học cố ý chọn ra một vài sinh viên vẻ ngoài ổn ngồi ở hàng trước.

Tất nhiên Nguyễn Lương không thể tránh khỏi, được sắp xếp ngồi hàng đầu, nam sinh ngồi bên cạnh như thân thiết đánh lên tay cậu, hơi hất cằm nói: "Tôi còn tưởng rằng có thế nào cũng phải ba bốn mươi, không nghĩ tới lại rất trẻ." Người cậu ta chỉ dĩ nhiên là Phó Hiệu Chu đang cúi đầu chuẩn bị bài phát biểu trên bục.

Nguyễn Lương nhẹ nhàng tránh đi bả vai nghiêng qua của nam sinh kia, cậu ngẩng đầu nhìn Phó Hiệu Chu, "ừ" một tiếng.

Đúng là Phó Hiệu Chu trẻ tuổi, vẻ ngoài đẹp trai, sau khi vào giảng đường thì các cô gái đã tụ lại, khe khẽ thảo luận về anh.

Nguyễn Lương không hề có hứng thú với những thứ đó, cậu đến chỉ vì thầy hướng dẫn nói cậu đến.

Lúc chính thức quay hình, dưới đài lập tức lắng xuống, Phó Hiệu Chu đọc lên câu đầu tiên, Nguyễn Lương nghĩ giọng của người này thật êm tai.

Đến khi buổi diễn thuyết kết thúc, thầy hướng dẫn lại gọi Nguyễn Lương tới bên cạnh Phó Hiệu Chu, giới thiệu cậu với anh, khen ngợi sự xuất sắc của cậu.

Hai người họ khách sáo bắt tay, bàn tay Phó Hiệu Chu khô lại ấm áp, Nguyễn Lương cảm nhận rồi nhanh chóng buông tay.

Thầy hướng dẫn nói Nguyễn Lương đưa Phó Hiệu Chu đi dạo một vòng thả lỏng một chút, lát nữa còn phải ghi hình một lớp học công khai. Nhìn ra thầy hướng dẫn muốn cậu làm quen với Phó Hiệu Chu, người này biết tình huống gia đình của Nguyễn Lương, lại rất xem trọng sinh viên xuất sắc mà bình dị này.

Trường học mấy chục năm cũng như một, không có thay đổi gì lớn, Nguyễn Lương không cảm thấy có gì hay để giới thiệu, cũng may Phó Hiệu Chu không làm khó cậu, chủ động nói ra sân ngồi một chút.

Trên đường đi Nguyễn Lương chọn ra mấy chuyện thú vị trong trường kể cho Phó Hiệu Chu, Phó Hiệu Chu lắng nghe, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, Nguyễn Lương lại cảm giác Phó Hiệu Chu không phải đang cười thật lòng. Có lẽ người làm ăn đều là dạng này, cậu cũng không để ý nhiều.

Ngồi trong sân, có gió nhẹ thổi qua, Nguyễn Lương nói khô cả họng, đúng lúc Phó Hiệu Chu nói muốn uống nước, cậu đi mua nước, lúc quay về thấy Phó Hiệu Chu dựa vào cột đình nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt đường nét rõ ràng bớt đi vẻ sắc nhọn, sinh ra chút dịu dàng.

Cậu đi tới, Phó Hiệu Chu lập tức mở mắt, nhận chai nước, mở ra: "Cậu rất biết nói chuyện, vẫn luôn nói từ đầu tới giờ." Anh đưa nước tới trước mặt Nguyễn Lương.

Trong tay Nguyễn Lương còn một chai nước, nhận không được mà không nhận cũng không được.

Phó Hiệu Chu còn nói: "Nhưng cậu cũng không giống người thích nói chuyện."

Nguyễn Lương nhận chai nước kia, từ từ đổ xuống.

"Cậu cũng không muốn bắt tay với tôi lắm… không thích tiếp xúc thân thể?" Phó Hiệu Chu suy đoán.

Nguyễn Lương hạ mắt xuống, lông mi như cây quạt trải rộng ra, ẩn đi cảm xúc trong mắt: "Không có, thật ra thì tôi có hơi căng thẳng, không biết nên nói gì."

Phó Hiệu Chu cười, không quá xoắn xuýt về vấn đề này. "Nên về thôi."

Trên đường về Phó Hiệu Chu đột nhiên nói với Nguyễn Lương: "Có thời gian rảnh thì tới công ty tôi xem một chút, lúc nào cũng hoan nghênh."

Nguyễn Lương dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phó Hiệu Chu. Phó Hiệu Chu rất cao lớn, cậu phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn được mặt của anh, người kia vẫn cười, khiến người khác không nhìn thấu được cảm xúc.

"Được." Đôi mắt Nguyễn Lương rất sáng, điều này khiến nụ cười của cậu càng thêm chân thành. "Nếu như có thời gian rảnh."

Nguyễn Lương cũng tham gia tiết học công khai này, người kia bị máy quay phim vây quanh khiến không thể quay đầu, cậu chỉ đành để mình nhìn bóng lưng của người đàn ông đó.

Mặc dù theo bản năng vẫn cảm thấy sợ hãi, cậu lại vẫn muốn tiến thêm một bước tìm hiểu.

Có lẽ lúc đó, cậu cũng đã bị anh hấp dẫn.

Sau đó hai người lại "ngẫu nhiên" gặp mặt ba bốn lần, có lúc là ngoài đường, có lúc là trong trường, đều là Phó Hiệu Chu chủ động, lần cuối cùng là ở cửa công ty Phó Hiệu Chu, Nguyễn Lương liếm môi, cười cười bước vào tầm mắt Phó Hiệu Chu, nói: "Thật trùng hợp."

Phó Hiệu Chu nói theo cậu: "Đúng vậy, trùng hợp gặp nhau như vậy."

Nguyễn Lương cười, ánh mặt trời rơi lên lọn tóc khiến cả người cậu cũng trở nên sáng ngời.

Vì lần đầu tiên hai người gặp mặt, Phó Hiệu Chu lên tiếng trên bục giảng, nên Nguyễn Lương chỉ thích dùng "thầy", "đàn anh" để gọi Phó Hiệu Chu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!