Ống khóa được kéo dài, Phó Hiệu Chu quấn nó lên người Nguyễn Lương. Nhiệt độ lạnh như băng khiến Nguyễn Lương run rẩy, cậu thở hổn hển, điểm trước ngực kia cũng theo đó mà vểnh cao.
Phó Hiệu Chu di chuyển ống khóa, khiến nó chạy khắp người Nguyễn Lương. Dây xích quá lớn, nó hơi vòng qua đầu vũ đỏ ửng. Nơi đó bị gặm cắn nóng hừng hực đột nhiên được làm lạnh khiến nó có chút thoải mái, nhô càng cao.
Nguyễn Lương xấu hổ nhắm mắt, lại bị Phó Hiệu Chu nâng cằm lên ra lệnh: "Mở to mắt nhìn anh."
Nguyễn Lương không chỉ mở mắt, cậu còn há miệng, nửa hàm răng lộ ra, cái lưỡi đỏ thẫm lấp ló, không biết còn tưởng rằng cậu đang quyến rũ anh.
"Bé hư."
Phó Hiệu Chu nói xong liền quấn quanh dây xích lên đùi phải của cậu, cũng không chặt, quấn ba vòng lên đến đầu gối, lại đặt cái chân đó lên trên vai mình.
dương v*t của anh không biết cứng lại từ lúc nào, mang theo nhiệt độ đốt người tiến vào nơi kia.
Cổ họng Nguyễn Lương phát ra tiếng nghẹn ngào, cậu theo bản năng đưa tay ra, sau đó lại rơi lệ.
Bị đâm vào khiến cậu rất nhạy cảm, cho dù dương v*t còn hơi mềm, cậu vẫn có thể cảm nhận được khoái cảm như cũ.
Phó Hiệu Chu đan tay với cậu, lần này anh di chuyển rất chậm, nhưng vào rất sâu rất dùng sức, gần như mỗi một lần đều khiến toàn thân Nguyễn Lương cong lên.
"Còn chạy nữa không?" Phó Hiệu Chu nghiền mạnh lên điểm kia, nghe Nguyễn Lương nghẹn ngào rên rỉ. "Bị làm thành như vậy còn muốn chạy sao?" Anh cúi người xoa lồng ngực cậu, nơi đó đỏ bừng. "Có phải muốn mỗi ngày anh đều làm em không xuống được giường, em mới có thể ngoan hơn không?"
Nguyễn Lương nói không nên lời, Phó Hiệu Chu cũng không tính để cậu nói, anh nắm lấy mông cậu ngừng một lát rồi đâm mạnh vào. Bên trong còn có tinh dịch anh bắn vào, nơi đó đã bị đánh loạn chảy bọt trắng, toàn thân Nguyễn Lương ướt đẫm, thái dương, miệng, đầu gối, còn cả cửa hang mấp máy.
Phó Hiệu Chu đột nhiên che đi đôi mắt của Nguyễn Lương, không để đôi mắt lấp lánh đó nhìn mình.
Nguyễn Lương dựa theo trực giác đưa tay ôm lấy cổ Phó Hiệu Chu, cảm nhận anh nhích lại gần mình từng chút một, đánh vào mình.
Cậu hầm hừ nắm chặt cánh tay Phó Hiệu Chu, miệng cũng dần đi xuống, nước mắt dính ướt lòng bàn tay Phó Hiệu Chu.
"Chu Chu, Chu Chu…" Nguyễn Lương mang theo giọng mũi run rẩy, một chữ cuối cùng rất nhẹ, gần như không có âm thanh.
"Còn dám chạy không?"
"Không dám… ưm…" Phó Hiệu Chu nâng tinh hoàn của cậu lên, bàn tay bọc lấy nắn bóp, cậu hơi chậm chạp nói xong mới phát hiện không đúng. "Không… em không muốn chạy, không muốn chạy."
"Không cho lặp lại hai lần, không cho làm nũng."
Phó Hiệu Chu buông tay ra, trên lông mi Nguyễn Lương còn mang ánh nước, đôi mắt bị che lại đỏ hơn.
Phó Hiệu Chu rút ra, lật người Nguyễn Lương lại, đè hông cậu xuống, muốn cậu nâng mông lên.
Nguyễn Lương lại không làm được, hông rất đau, đi xuống một chút, trong huyệt nhỏ ra một giọt trắng đục. Ống khóa cộm lên, khiến cậu không thoải mái lại không thể gấp chân lại hoàn toàn.
Phó Hiệu Chu để chúng nó lượn quanh rồi đặt lên lưng nguyễn Lương, anh đỡ cánh mông bị đánh đến đỏ ửng nhanh chóng đâm vào trong.
Anh để dây xích lạnh băng dán lên ngực Nguyễn Lương, mè nheo đầu v* theo động tác ra vào.
"Không được, xin anh…" Khó khăn lắm Nguyễn Lương mới nặn ra được hai câu lại bị đâm vào mà mất tiếng.
"Xin anh cái gì?" Phó Hiệu Chu chậm lại.
Nguyễn Lương còn chưa nghĩ ra mình muốn nói gì, dựa theo kinh nghiệm trước đây, nói chậm một chút nhẹ một chút đều vô dụng. "Không chịu nổi…"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"… Dùng miệng, em dùng miệng giúp anh bắn ra."
Chờ đến khi thật sự quỳ xuống, đối mặt với dương v*t cứng rắn, Nguyễn Lương lại hối hận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!