Chương 44: Dạy chó – Môi em hơi ngứa.

Tô Trạch Tuế hơi nghiêng đầu, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc trong sáng và chân thành, không giống như giả vờ ngốc nghếch mà thật sự là đang tò mò: chữ "người" trong câu "Tôi cứ nhất quyết phải thích một người" rốt cuộc là ai.

Ánh mắt Cố Dật Lam hơi trầm xuống, gần như tức đến bật cười, lạnh giọng bịa chuyện: "Là thích ở một mình với anh."

Tô Trạch Tuế vỗ ngực thở phào một hơi, rồi mở bài giảng trực tuyến hôm nay ra xem.

Thì ra là vậy.

"Không nhớ chuyện tối qua à?" Cố Dật Lam nhướng mày, cắt ngang động tác của cậu.

Nghe vậy, Tô Trạch Tuế khựng lại sau đó ôm đầu đau đớn, khẽ lắc.

Không nhớ gì cả, hoàn toàn không nhớ.

Chỉ nhớ mình uống rượu vang đến căng bụng, sau đó lâng lâng như rơi vào mây, nhẹ bẫng mà thành tiên.

"Vậy để anh nhắc cho em nhớ." Cố Dật Lam nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng trầm ổn, từng chữ rõ ràng: "Tối qua, chính em chủ động xóa toàn bộ video, còn bảo đảm với anh rằng từ nay tuyệt đối sẽ không xem những thứ tương tự nữa."

Tô Trạch Tuế ngẩn người, lập tức cuống cuồng kiểm tra lại các bài giảng trực tuyến của mình.

… Vẫn còn nguyên đó.

"Video Cung Sáng gửi cho em." Cố Dật Lam nhắc.

Nghe vậy, Tô Trạch Tuế lập tức như hóa đá tại chỗ, ngón tay dừng trên màn hình, nét mặt cũng cứng đờ.

Anh Cung Sáng gửi video của mình, vậy… Cố tiên sinh biết rồi sao? Tối qua rốt cuộc…

"Em thường xuyên xem à? Còn xếp hạng theo mức độ yêu thích nữa sao?" Cố Dật Lam nheo mắt, dò xét sắc mặt cậu.

Tô Trạch Tuế vội vàng lắc đầu như trống lắc, môi khẽ hé ra, lí nhí: "Em với anh…"

"Khoan đã." Nhìn vẻ e thẹn khó nói nên lời kia, Cố Dật Lam lập tức đoán được cậu lại định buông ra mấy câu kinh người, kiểu gì cũng dính dáng đến chuyện hạn chế độ tuổi.

Khuôn mặt thiếu niên ngây thơ như thiên sứ nhưng những lời cậu nói lại dễ khiến người ta đỏ mặt, d*c v*ng xen lẫn với sự trong sáng, lại cộng thêm vài hành động "khiêu khích", khiến Cố Dật Lam cũng không biết mình còn kìm được đến bao lâu.

"Vậy em thích kiểu người thế nào?" Cố Dật Lam chủ động chuyển đề tài.

Tô Trạch Tuế không cần nghĩ ngợi: "Thích anh."

Hiếm khi Cố Dật Lam không im lặng, mà còn hỏi ngược lại: "Như anh thế này?"

Tô Trạch Tuế mặt đỏ bừng, gật gật đầu.

"Được, vậy để anh giới thiệu cho em mấy người giống anh." Cố Dật Lam nhướng mày, nhưng nét mặt không chút biểu cảm, chậm rãi liệt kê: "Có thể dạy em làm bài tập, thích giúp bà cụ qua đường, một nhà khoa học lớn?"

Tô Trạch Tuế: ???

Cố tiên sinh… định giới thiệu đối tượng cho cậu sao?? Rõ ràng họ là vợ chồng mà?

Ở thế giới này, những ông chồng khác cũng sẽ đi giới thiệu bạn trai cho vợ mình à?

Kỳ quặc ghê.

"Em lo học trước đi, anh điều tra xong sẽ gửi hồ sơ cho em." Cố Dật Lam vừa nói vừa xoay người đi vào phòng họp.

Đợi đến khi bóng dáng hắn biến mất ngoài cửa, Tô Trạch Tuế mới khe khẽ chụm ngón tay lại, thì thầm:"Nhưng mà… bọn họ đều không phải là anh."

Di chứng sau cơn say khiến đầu Tô Trạch Tuế đau nhức không thôi. Cậu ngồi xem mạng một lúc mà tâm trí chẳng vào đâu, thì bất ngờ nhận được một tin nhắn từ người lạ trên điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!