"Cung Sáng…" Cố Dật Lam nghiến răng, vừa định bước tới tắt máy chiếu thì bất ngờ bị thiếu niên kéo tay lại.
"Anh đừng tắt, em cầu xin anh mà." Tô Trạch Tuế đôi mắt mờ hơi nước chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, nói: "Cho em xem cái khác, cái hay, cái mà em thích xem ấy."
Nói xong, cậu lập tức cúi đầu lướt tìm trong điện thoại, khóa ngay một đoạn video có tiêu đề [Mèo x Thỏ dịu dàng, hôn hít, mở rộng, siêu dài chín vào chín ra càn quét chiến trường].
Tô Trạch Tuế đưa cho Cố Dật Lam xem, còn hãnh diện nói: "Cái này là em thích nhất."
Thật ra cậu chưa từng xem qua.
Nhưng chỉ cần có chữ "dịu dàng" là cậu thích, so với cái vừa rồi thì dễ chịu hơn nhiều.
Cậu phải cho Cố tiên sinh biết mình thích kiểu nào, nếu không thì đến lúc chịu khổ sẽ là chính cậu.
Nghe đến hai chữ "thích nhất", bước chân Cố Dật Lam hơi khựng lại, trong lòng đem Cung Sáng băm nát vô số lần.
"Thích nhất"? Vậy là đã xem bao nhiêu rồi?
Ngay trong lúc hắn còn ngập ngừng, Tô Trạch Tuế đã nhanh tay chiếu video ấy lên màn hình trước mặt.
Đoạn phim được gắn mác "dịu dàng" này quả thực so với cái trước thì dễ thở hơn nhiều, có thêm khá nhiều màn dạo đầu, tiểu 0 cũng không vừa bắt đầu đã khóc thét hay đạp loạn đôi chân.
Cố Dật Lam siết chặt nắm tay, yết hầu khẽ trượt lên xuống, nhưng rốt cuộc vẫn không tắt máy chiếu. Hắntrực tiếp ngồi xuống cạnh thiếu niên, muốn xem thử thường ngày cậu giấu mình để xem những thứ gì.
Đoạn video này màn dạo đầu rất dài, lúc đầu chỉ có hôn hít v**t v*. Tô Trạch Tuế quay đầu lại, hài lòng lặp lại với người bên cạnh: "Cái này em thích nhất."
"Thích chỗ nào?" Cố Dật Lam nheo mắt nhìn hai thân thể đang quấn lấy nhau trên màn hình, giọng mơ hồ khó đoán.
"Em muốn cùng anh làm." Tô Trạch Tuế đầy mong đợi.
Cố Dật Lam cảm thấy nhiệt khí quanh người càng thêm nặng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy: "... Tại sao lại là anh?"
Tô Trạch Tuế đặt một tay lên ngực mình, ngả vào người hắn, nhắm mắt nói đầy xúc động: "Thích lắm… hạnh phúc lắm…"
Cố Dật Lam: …
Không thể nào nói chuyện đàng hoàng với thằng nhóc say rượu này.
Tô Trạch Tuế sau khi uống thì tính tình lộn xộn, cứ bám lấy Cố Dật Lam mà dính sát, cọ cọ.
Nhưng bất chợt, trong lúc đang quờ quạng đầy hưng phấn, cậu lại chạm phải vết xước trên cánh tay người đàn ông, liền dừng lại: "Anh, tay anh sao thế?"
Cố Dật Lam thản nhiên liếc vết thương, giọng nhạt: "Vết thương cũ thôi, nguyên nhân đã nói với em rồi."
"Là lúc đỡ bà cụ qua đường sao?" Tô Trạch Tuế xoa xoa cằm, thì thầm.
"Ừ." Cố Dật Lam đáp.
Tô Trạch Tuế lại chỉ vào cánh tay còn lại của hắn, nghi hoặc: "Không phải là chỗ này bị thương à?"
Cố Dật Lam liếc sang hướng khác: "… Em nhớ nhầm rồi."
Tô Trạch Tuế cảm thấy mình không hề nhớ nhầm, nhưng chẳng có bằng chứng. Chỉ đành cúi xuống, khẽ thổi mấy hơi vào vết xước trên cánh tay người đàn ông, rồi ngẩng lên nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.
Hơi thở ấm áp pha mùi rượu của thiếu niên lướt qua làn da, nơi đi qua lập tức dấy lên một cảm giác nóng rát, tê dại.
Cố Dật Lam mím môi, lặng lẽ rút cánh tay ra khỏi vòng ôm của thiếu niên, nói: "Đừng thổi nữa, lâu khỏi rồi. Không đau."
"Anh Cung Sáng đã nói cho em chuyện camera giám sát rồi…" Tô Trạch Tuế lắp bắp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!