Chương 42: Say rượu

Tô Trạch Tuế đã không còn nhớ nổi mình cuối cùng làm sao quay lại được văn phòng.

Cậu chỉ nhớ, sau khi liều lĩnh buột miệng nói ra câu đó, trước mắt liền loé lên một mảng ánh sáng trắng. Không khí trong phòng họp như bị rút cạn, khiến ngực cậu nặng nề, hít thở khó khăn.

Nhưng rất nhanh, một bóng người cao lớn trong bộ đồ đen đã bước tới che chắn trước mặt, chặn kín đám đông phía không xa, cũng chặn luôn cả sự hoảng loạn và căng thẳng của cậu.

Đôi chân Tô Trạch Tuế mềm nhũn, một khi mất sức liền muốn quỵ xuống đất. May mà người đàn ông kia phản ứng kịp nhanh chóng đỡ lấy, nửa xách nửa ôm kéo cậu về văn phòng riêng không có ai.

"Đã bình tĩnh lại chưa?" Cố Dật Lam đứng trước mặt, hạ mắt nhìn cậu, giọng điệu khó phân rõ cảm xúc.

Trong không gian quen thuộc, đầy cảm giác an toàn của văn phòng, ánh mắt Tô Trạch Tuế dần dần lấy lại được tiêu cự.

Cậu từ ghế đứng lên, khi hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên là nhào vào ôm lấy Cố Dật Lam, khẽ nói: "Anh, em… chúng ta…"

Cố Dật Lam cảm nhận được bàn tay nhỏ của thiếu niên đang loạn sờ trên cơ bụng mình, ánh mắt khẽ trầm xuống, liền nắm lấy cổ tay cậu, hỏi: "Tô Trạch Tuế, em có biết thích là gì không?"

Nghe câu hỏi ấy, thiếu niên rơi vào một khoảng lặng dài, cũng thôi không còn quấy động nữa.

Cố Dật Lam khẽ thở ra một hơi, vừa định mở miệng thì nghe thấy người trong lòng thì thầm: "Thích… là nhìn thấy anh liền đỏ mặt."

Thực ra vừa rồi, Tô Trạch Tuế chỉ đang nhớ lại lời anh trai từng nói với mình.

Trí nhớ của Tô Trạch Tuế vốn rất tốt, huống hồ đây lại là những lời quan trọng, có ý nghĩa khai mở với cậu. Cậu gần như chỉ trong khoảnh khắc đã nhớ lại từng chữ, khoảng thời gian còn lại đều để gom góp thành lời.

Tô Trạch Tuế nghiêm túc nói: "Thích là tim đập nhanh hơn, là lúc nào cũng muốn được gặp cái khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi của anh."

Cố Dật Lam: "…"

Lần này Cố Dật Lam im lặng càng lâu hơn.

Hắn lùi lại nửa bước, thoát khỏi vòng tay thiếu niên, rút từ trong tủ bên cạnh ra một chai nước, ngửa đầu uống nửa chai, mãi sau giọng khàn khàn mới cất lên: "Em thích anh ở chỗ nào?"

Câu hỏi này đối với Tô Trạch Tuế mà nói lại khá khó.

Logic cảm xúc của cậu vốn rất kém, ngay cả chữ "thích" cũng chỉ mới hiểu được mười ngày trước, chứ đừng nói lần ngược dòng mà tìm cho ra vì sao mình lại thích.

Thế nên cậu chỉ có thể ứng phó bừa: "Anh là… nhà khoa học lớn."

Cố Dật Lam khựng lại một chút, không trả lời câu này, mà lấy hai quyển "Tập hợp bài toán khó Vật lý" đặt trước mặt cậu, nói: "Bộ sách này khá khó, em có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi anh. Anh hứa với em, bất kể thế nào cũng sẽ dạy em. Cho đến khi em vào được CPhO."

Hắn nhấn mạnh vào mấy chữ "bất kể thế nào", nhưng thiếu niên lại chẳng nghe ra được hàm ý phía sau.

Tô Trạch Tuế gật đầu, lật giở mấy trang sách mới tinh trước mặt, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn anh."

"Em vừa gọi anh là gì?" Cố Dật Lam hỏi.

Trong đầu Tô Trạch Tuế trống rỗng, nhưng miệng theo bản năng đáp: "Anh."

"Anh và Tô Minh Vũ đều là anh của em. Vậy em có muốn với Tô Minh Vũ…" Cố Dật Lam ngừng lại một nhịp: "l*m t*nh không?"

Nghe vậy, Tô Trạch Tuế kinh ngạc trừng to đôi mắt, liên tục lắc đầu.

"Em có biết từ đó nghĩa là gì không?" Cố Dật Lam hỏi.

Tô Trạch Tuế biết, nhưng ngại không dám nói chỉ cúi gằm mặt, hai ngón tay khẽ chạm vào nhau, khuôn mặt đỏ bừng.

"Điều đó có nghĩa là, anh sẽ ném em lên giường, l*t s*ch quần áo em, mặc kệ em khóc lóc hay cầu xin thế nào, cũng sẽ không dừng lại. Cho đến khi anh thấy thoả mãn." Cố Dật Lam nghiến răng nhả từng chữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!