Chương 40: Video – Anh ơi, em khó chịu quá.

Trên hành lang, Cung Sáng tranh thủ cơ hội vẫn không quên tiếp tục gặng hỏi Tô Trạch Tuế.

Đáng tiếc là cậu thiếu niên dường như còn đang kiêng dè điều gì đó, mặc cho anh có dụ dỗ thế nào, gương mặt nhỏ nhắn kia vẫn căng cứng không hé một lời.

"Đừng lo, ở đây có gắn camera thật, nhưng Cố Dật Lam chưa rảnh đến mức ngồi xem hết đâu. Em cứ nhỏ giọng kể cho anh nghe chi tiết chuyện tối qua đi, hắn tuyệt đối không phát hiện đâu." Cung Sáng dừng chân lại, quay đầu về phía cậu thiếu niên phía sau vừa đi vừa dỗ dành.

Tô Trạch Tuế liếc thấy người phía trước khựng lại, cũng giống như con vật nhỏ bị hoảng sợ, vội vã dừng bước lúng túng không yên.

Ở một mình với người anh không mấy thân quen, vốn dĩ cậu đã rất sợ giao tiếp, đối phương còn cứ nói liên hồi, trong đầu cậu như có một sợi dây luôn căng chặt, chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ chăm chăm nghĩ: "Sao còn chưa đến nơi?"

"Thôi được, không muốn nói với anh…" Cung Sáng lắc đầu, làm ra vẻ thất vọng.

"Qua… WeChat, nói…" Tô Trạch Tuế sợ ánh mắt người khác, cũng sợ làm người ta buồn, nên cố gắng hết sức mới miễn cưỡng thốt ra mấy chữ.

Nhưng với Cung Sáng, câu trả lời đó đã quá đủ.

Anh lập tức thu lại vẻ ủ rũ ban nãy, khuôn mặt lại sáng rỡ tươi cười: "Được rồi. Có câu này của em, anh thấy đủ rồi."

Phòng họp cách văn phòng của Cố Dật Lam không xa, đi thêm một đoạn là tới.

Đẩy cửa bước vào, bảy tám người đã ngồi quanh bàn họp, nghe thấy tiếng mở cửa thì đồng loạt nhìn về phía họ.

Tô Trạch Tuế giật nảy, theo bản năng muốn rụt lại, nhưng ánh mắt rất nhanh đã bắt được bóng dáng người đàn ông ngồi ở vị trí đầu bàn.

Cố Dật Lam ngoắc tay gọi, giọng thản nhiên: "Lại đây."

Tô Trạch Tuế lập tức bỏ mặc "anh Cung Sáng", lon ton chạy về phía người đàn ông.

Trên bàn có chừa sẵn một chỗ, đặt một chiếc đệm ngồi in hình mèo con đáng yêu, Tô Trạch Tuế đoán chắc là chuẩn bị cho mình. Cậu đặt miếng đệm mềm mại ấy lên ghế rồi ngay ngắn ngồi xuống.

Cung Sáng ở phía sau nhìn thấy động tác liền mạch của thiếu niên, hơi sững lại và bắt đầu nghi ngờ không biết mình có nhìn nhầm không.

"Ăn kẹo không?" Kế Vũ Tinh ở bên cạnh đưa vài viên kẹo màu sắc rực rỡ đặt trước mặt cậu.

Nhà cậu ta có một cậu em trai còn nhỏ, nên lúc nào cũng mang theo ít đồ ngọt để dỗ dành.

Khát thèm kẹo đã thắng nỗi sợ giao tiếp, Tô Trạch Tuế khẽ nói: "... Cảm ơn."

Cố Dật Lam liếc nhìn đồng hồ treo tường, giọng nhàn nhạt: "Đến giờ rồi, bắt đầu thôi."

Chủ đề buổi họp hôm nay là "Tính phi địa phương của vướng víu lượng tử và ranh giới của vật lý cổ điển". Tô Trạch Tuế hoàn toàn chẳng hiểu gì, cả buổi chỉ nghe thấy mấy người bên cạnh vì một kết quả nào đó mà cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.

Cố Dật Lam thì hiếm khi lên tiếng, chỉ lặng lẽ gật nhẹ sau khi ai đó hùng hồn bày tỏ quan điểm, không phủ định, cũng không khẳng định rồi lại chỉ định người kế tiếp phát biểu.

Ít khi phải ngồi chung một phòng với nhiều người như vậy, Tô Trạch Tuế cúi gằm mặt đến đôi chân nhỏ cũng không dám động đậy.

Trước khi ngồi xuống, cậu đã đặt sẵn điện thoại lên bàn.

Giờ đây, cả người căng cứng, cậu lặng lẽ nhấc đôi tay từ dưới bàn lên, nhanh chóng liếc sang mấy viên kẹo trên mặt bàn, rồi giả vờ vô tình dịch chuyển bàn tay phải, từng chút một áp sát, cuối cùng khép chúng lại trong lòng bàn tay.

Lòng bàn tay cậu rịn mồ hôi, ánh mắt len lén đảo quanh một vòng, chắc chắn không ai để ý mới vội vàng rụt tay lại trước mặt, đôi mắt sáng rực, lấp lánh nhìn mấy viên kẹo sắc màu trong tay.

Bao bì kẹo in logo gì đó, không rõ là tiếng Đức hay tiếng Pháp, chắc là loại đồ ngọt nhập khẩu từ nước ngoài.

Tô Trạch Tuế nuốt nước bọt, có chút nôn nóng muốn bóc ra ngay.

Nhưng lớp vỏ của viên kẹo nhập khẩu này lại kín mít vô cùng, cậu kéo bên này giật bên kia, thậm chí còn lấy răng cắn, vậy mà vẫn chẳng tài nào mở nổi.

"Anh…" Tô Trạch Tuế liếc quan sát xung quanh một lượt, rồi nhân lúc có bàn che chắn, lén đưa viên kẹo xuống dưới cho Cố Dật Lam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!