Bị gọi thẳng tên, lông mi của Tô Trạch Tuế khẽ run lên, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt không dám mở ra. Bàn tay nhỏ vì căng thẳng mà vô thức lại cọ nhẹ vào đối phương.
Đầu ngón tay người đàn ông có lớp chai mỏng, hẳn là do năm tháng cầm bút và dụng cụ thí nghiệm mà thành. Không hề thô ráp, ngược lại còn mang theo cảm giác sức mạnh ẩn giấu dưới bề mặt băng lạnh. Chút cọ sát ấy càng khiến mặt Tô Trạch Tuế nóng bừng.
Cố Dật Lam nhìn cậu một lúc rồi mới dùng tay còn lại khẽ giữ lấy cổ tay cậu, ung dung rút bàn tay to của mình ra khỏi vòng kiềm tỏa.
Bàn tay bỗng rỗng không, hơi nóng hầm hập của đêm hè lập tức ùa vào lòng bàn, khiến Tô Trạch Tuế khẽ co rút những ngón tay trắng mảnh.
Cậu cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng rực của người đàn ông đang chiếu thẳng lên mặt mình. Có chút ngượng ngập, cậu vẫn nhắm mắt kéo chăn che kín gương mặt nhỏ đi.
Trên Ahu chỉ nói rằng sau khi kết hôn thì nên nắm tay, nhưng chưa bao giờ nhắc tới chuyện nắm tay lại khiến tim đập nhanh đến thế.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, tấm vải che mặt lại bị ai đó vén lên. Giọng trầm khẽ vang ngay sát bên:"Không ngột ngạt à?"
Tô Trạch Tuế nhắm mắt lắc đầu.
Thấy cậu kiên quyết giả vờ ngủ, giọng Cố Dật Lam thoáng mang ý cười bất đắc dĩ: "Là anh làm em mất ngủ sao?"
Nghe vậy, Tô Trạch Tuế mới mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm Cố Dật Lam, tỏ ý mình không buồn ngủ, chưa muốn đi ngủ.
Cậu đưa bàn tay vừa nắm lấy nhau lúc nãy lên trước mắt, ngơ ngác nhìn lớp mồ hôi mỏng ẩm ướt trên đó như không hiểu nổi vì sao lại nóng rực đến vậy.
Cố Dật Lam cầm điện thoại lên nhìn giờ. Mới hơn mười hai giờ, xem ra cậu nhóc vẫn chưa thức khuya bao lâu.
Hắn vừa đặt điện thoại xuống, liền nghe bên cạnh vang lên giọng nói mềm mại ngọt ngào: "Anh ơi, nắm tay."
Tô Trạch Tuế đã lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay lên áo ngủ, rồi lại đưa ra trước mặt hắn.
Nhìn lòng bàn tay trắng trẻo ấy, Cố Dật Lam mím môi khẽ nghiến răng hàm.
Hắn vốn chỉ nghĩ Tô Trạch Tuế thiếu cảm giác an toàn, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.
"Ôm một cái. Rồi đi ngủ nhé?" Cố Dật Lam nhượng bộ, lùi ra sau một chút.
Tô Trạch Tuế rụt tay lại, ngẩng mắt nhìn hắn.
Bình thường, cậu chỉ thấy Cố tiên sinh dưới ánh nắng chói chang hoặc trong ánh đèn sáng rực. Khi đó, đối phương luôn ăn mặc chỉnh tề, như một cây tùng thẳng tắp, mang theo khí chất lạnh lùng xa cách, cách người ngàn dặm.
Còn trong màn đêm, hắn nằm nghiêng bên cạnh cậu, ngũ quan sắc nét chìm trong bóng tối, bớt đi vẻ lạnh nhạt, thêm chút lười nhác xen lẫn u ám, khiến cậu như bị bao bọc trong một vòng khí tức ngột ngạt, khó thở.
Lợi dụng bóng đêm che chở, Tô Trạch Tuế lén quan sát yết hầu nhô cao của hắn, rồi từ từ nhìn xuống, chăm chú ngắm bờ vai rộng, lồng ngực vững chãi.
Chiếc áo ngủ mỏng che khuất phần bụng phẳng lì ẩn chứa sức mạnh. Chỉ nhìn thôi, Tô Trạch Tuế đã nhớ tới sự rắn chắc khi chạm vào, cùng cảm giác an toàn nó từng mang đến.
"Ôm." Tô Trạch Tuế dang tay.
Cảm giác ôm khi nằm xuống quả thật kỳ lạ, Cố Dật Lam ngồi dậy nhìn cậu thiếu niên đang nằm, rồi cũng hơi mở tay: "Lại đây."
Tô Trạch Tuế cũng ngồi dậy, chống tay, cẩn thận bò một đoạn trên chiếc giường lớn mềm mại, rồi mới dang tay, lao vào vòng ôm nóng rực của đối phương.
Mùi hương xà bông nhè nhẹ trên áo đối phương xộc vào mũi, khiến Tô Trạch Tuế choáng váng, lâng lâng.
Cố Dật Lam như dỗ ngủ, vỗ nhẹ hai cái lên lưng cậu. Giọng hắn vẫn bình tĩnh, nhạt nhòa, giống như chỉ đang hoàn thành một việc nào đó: "Được rồi chứ?"
Tô Trạch Tuế không muốn buông ra, cố tình giả vờ không nghe thấy.
"Sợ tối à?" Cố Dật Lam đoán.
Tô Trạch Tuế lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!