Tô Minh Vũ hít sâu mấy hơi, xách cổ áo em trai mình từ trong lòng ngực người đàn ông kia kéo ra, cố ép bản thân giữ bình tĩnh:"Đi, con nít thì về phòng. Người lớn cần nói chuyện."
Tô Trạch Tuế liếc nhìn cánh cửa quen thuộc, lắc đầu nhỏ giọng nói với anh:"Đừng… đừng mà. Đừng đánh anh ấy."
Tô Minh Vũ: "???"
Cố Dật Lam tập gym nhiều năm, vóc dáng còn cao lớn hơn cả anh. Giờ phút này, mí mắt hắn hơi cụp xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn thế nào cũng chẳng giống người dễ trêu vào.
Rốt cuộc hai người đang diễn trò bi kịch gì ở đây vậy?
"Về đi." Cố Dật Lam khẽ gật đầu với Tô Trạch Tuế, nói: "Không sao đâu."
Nghe hắn nói thế, Tô Trạch Tuế mới luyến tiếc từng bước một quay vào phòng mình, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Nhìn cảnh em trai mình ngoan ngoãn nghe theo lời cái tên họ Cố khốn kiếp kia, Tô Minh Vũ nghiến chặt răng hàm.
Vừa thấy thiếu niên đã rời đi, cả phòng khách lập tức rơi vào im lặng chết chóc.
Tô Minh Vũ vứt thước gỗ trong tay xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào kẻ đầu sỏ gây chuyện, gằn từng chữ:"Nó là đứa em trai duy nhất của tôi, vừa mới mừng sinh nhật mười tám, học kỳ sau mới lên lớp mười một! Cậu là cầm thú sao? Trước đây cậu đã hứa với tôi thế nào?"
Nhà họ vốn rất coi trọng sự riêng tư, cửa phòng đều lắp hệ thống cách âm hạng cao cấp nhất.
Tô Minh Vũ không lo em trai sẽ nghe thấy gì.
Cố Dật Lam khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lúc, rồi hiếm hoi buông lời xin lỗi:"Là tôi… giờ mới hối hận."
Tô Minh Vũ rõ ràng sững người, nhưng vừa hiểu ra ý tứ trong câu nói, cơn giận vừa nguội liền bùng lên lần nữa:"Hối hận? Cậu tưởng nói một câu hối hận là có thể lừa em trai tôi đi theo à? Cậu nghĩ cái gì thế? Tôi nói cho cậu biết, chuyện hôn sự này tôi tuyệt đối không đồng ý!"
Lời vừa dứt, Cố Dật Lam lại chìm vào im lặng.
Đôi mắt hắn vốn đã đen sâu thẳm, nay không biểu lộ cảm xúc gì càng khiến người ta khó đoán được trong đầu đang nghĩ gì.
Nhìn bộ dạng đối phương bị mình chất vấn đến tận mặt mà vẫn bình thản, không gợn sóng, lần này Tô Minh Vũ thật sự nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi hằn lên.
Cố Dật Lam liếc mắt xuống đôi tay đang siết chặt ấy, mới khẽ nhướng mày, mỏng môi mở ra, bình tĩnh đổi đề tài:"Muốn đánh tôi sao?"
"Tôi quả thật muốn đánh cậu, nhưng càng muốn cậu lập tức cút khỏi nhà tôi, từ nay về sau tránh xa em trai tôi ra, đừng bao giờ gặp nó nữa!"
"Được thôi. Thử đánh tôi đi."
Cố Dật Lam mặt lạnh như băng, nói một câu như thể bông đùa nhưng chẳng hề có chút ý cười nào. Giọng hắn vẫn điềm nhiên như thường, đến mức lộ ra vẻ bất cần.
Tô Minh Vũ: "???"
Anh tức đến mức sắp nổ tung, thật sự muốn vung nắm đấm thẳng vào mặt người trước mắt.
Giờ thì anh đã hiểu tại sao em trai mình lúc được đưa đi thì ngoan ngoãn mềm mỏng, vậy mà trở về lại trở nên bướng bỉnh dễ chọc giận đến thế. Hóa ra là học thói xấu từ kẻ này cả.
Điều Tô Minh Vũ không sao hiểu nổi chính là: một người thông minh như Cố Dật Lam, vì sao hết lần này đến lần khác lại né tránh mấu chốt quan trọng nhất?
"Rốt cuộc vì sao cậu lại hối hận? Nói rõ ra đi. Nếu không, giữa chúng ta chẳng còn gì để bàn nữa."Tô Minh Vũ không muốn vòng vo thêm.
Những chiêu thăm dò, khiêu khích thường dùng trên thương trường, đặt vào Cố Dật Lam thì chẳng khác nào đấm vào bông, chỉ khiến chính anh tức giận thêm. Thà thẳng thắn hỏi còn hơn.
Anh cầm ly nước nguội trên bàn uống cạn một hơi rồi ngồi xuống sofa, chăm chú nhìn người đàn ông đang yên lặng suy nghĩ trước mặt.
Mãi đến khi Tô Minh Vũ cho rằng hắn sẽ giấu diếm đến cùng, Cố Dật Lam mới khẽ thở dài, chậm rãi mở miệng:"Em ấy… hơi thiếu cảm giác an toàn."
Nói thẳng "tôi muốn che chở em ấy" thì nghe quá sến súa. Mà từ miệng hắn nói ra, kiểu gì cũng gượng gạo chẳng thật chút nào. Nên hắn sẽ không bao giờ nói thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!