Chương 30: Sờ sờ… Chúng ta cưới nhau đi.

Tô Trạch Tuế ngơ ngác, lấy lòng bàn tay rồi lại mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, lau mãi mà gò má vẫn loang lổ những vệt ướt, ngón tay cũng đã sũng nước.

Cậu quỳ ngồi trên giường, trong đầu bất giác vang lên những lời Cố Dật Lam từng dặn trước đó.

"Tô Trạch Tuế, lần sau gặp kẻ làm khó em, phải làm sao?"

"Nếu em thấy khổ sở một mình, hãy gọi điện cầu cứu."

"Gọi cho anh trai em. Anh ta rảnh rỗi hơn tôi."

Lúc còn ngồi trên xe, Tô Trạch Tuế đã tưởng đó là sự quan tâm — tưởng rằng Cố tiên sinh đối xử với mình ngày càng dịu dàng, nên chẳng bao lâu nữa hai người sẽ kết hôn.

Nhưng giờ nghĩ lại, cậu mới hiểu, đó chẳng qua là chút dịu dàng sau cùng trước khi vĩnh biệt.

Tại sao bảo cậu gọi cho anh trai?

Bởi ngay từ đầu, Cố tiên sinh chưa từng có ý định kết hôn với cậu. Đó vốn chẳng phải một phép thử gì cả, mà chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi họ còn được ở bên nhau.

Trải qua bao lần sinh ly tử biệt, Tô Trạch Tuế mới thấm thía rằng, sợi dây nối giữa con người với nhau thật ra mỏng manh như tơ nhện, chỉ khẽ kéo là đứt.

Hai người dù ngày ngày kề cận, nhìn như chẳng thể rời nhau, nhưng kỳ thực giữa họ chỉ níu giữ bằng một sợi chỉ trong suốt mong manh. Một khi sợi chỉ ấy đứt, họ liền hóa thành người xa lạ, thậm chí cả đời cũng chẳng còn gặp lại.

Giống như giữa cậu và Cố tiên sinh vậy — rõ ràng đã dọn về sống chung, cuộc sống quấn quýt, gắn bó từng chút. Nhưng chỉ cần mất đi sợi dây liên kết là hôn ước thì cả hai lập tức chẳng còn bất cứ ràng buộc nào.

Khi quản gia gõ cửa bước vào, cảnh tượng ông thấy chính là bóng lưng thiếu niên quay về phía cửa. Cậu lấy hai tay che mặt, bờ vai gầy gò khẽ run lên, ga giường dưới người đã loang một mảng nước lớn.

"Thiếu… tiểu thiếu gia…" Quản gia khẽ gọi. Ông biết lúc này, nói gì để an ủi cũng chỉ là vô ích, yếu ớt đến đáng thương.

Hy vọng rồi lại bị đẩy xuống tận cùng tuyệt vọng, thử hỏi có ai chịu nổi cú sốc ấy?

Cũng là ông có lỗi. Ông luôn nghĩ, với tình thế của Cố gia, nếu Cố Dật Lam chủ động từ chối hôn sự, e rằng sẽ có vô số người lấy cái chết ra bức ép, khiến sự việc thêm phần rắc rối. So với thế, thành hôn dường như là cách đơn giản, gọn ghẽ nhất.

Mà Cố tiên sinh xưa nay vốn ghét phiền phức, đó hẳn cũng là lý do hắn không chịu cưới.

Chính vì thế, quản gia vẫn tin rằng — chỉ cần tiểu thiếu gia gắng gượng chịu đựng thì hôn sự sớm muộn cũng thành.

Nhưng ông không ngờ, đến tận giờ vẫn chẳng hiểu nổi, vì sao Cố Dật Lam lại có thể kiên quyết, dứt khoát đến mức ấy.

Quản gia bước tới rút mấy tờ giấy ăn trên tủ đầu giường, đưa cho Tô Trạch Tuế.

Cậu ôm chặt mặt, cả người run rẩy, lặng im không phát ra tiếng, nhưng lại khóc đến nỗi chìm đắm cả tâm hồn. Đối diện với sự quan tâm ấy, cậu không còn như mọi khi ngoan ngoãn đón lấy, rồi khẽ nói một câu "cảm ơn".

Quản gia chỉ có thể thở dài một tiếng, rồi lặng lẽ ngồi xuống, yên lặng ở bên bầu bạn.

Không biết đã qua bao lâu, Tô Trạch Tuế mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Cậu thở hổn hển, đôi tay vô lực buông xuống giường, vặn vẹo cái cổ cứng đờ, ánh mắt ngây dại nhìn về phía quản gia.

Đôi mắt vốn trong trẻo đẹp đẽ, sau khi bị nước mắt rửa trôi, lại trở nên mờ ảo như bị sương mỏng phủ lên, chẳng khác nào vì tinh tú bị che khuất. Bên khóe mắt, đuôi mắt đỏ đến mức như muốn rỉ máu.

"Tiểu thiếu gia, thật ra… tình hình bên Cố gia đang rất hỗn loạn. Nếu cậu gả cho Cố tiên sinh, có lẽ cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy đó. Hơn nữa, Cố tiên sinh… ngài ấy…" Quản gia chậm rãi kể ra từng điều bất lợi của việc kết hôn.

"Tôi… tôi không sợ." Hàng mi ướt đẫm của Tô Trạch Tuế rũ xuống, giọng nhỏ như thì thầm: "Tôi không sợ."

Nhưng giờ có nói cũng vô ích.

Quản gia chỉ biết khẽ thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!