Chương 3: Nghiện giọng nói – Trọng sinh: Tôi là đại minh tinh

Khi Tô Trạch Tuế mở mắt lần nữa thì trời đã về chiều.

Cậu đang nằm trên chiếc giường mềm trong phòng ngủ, trên người đắp cái chăn hoa loè loẹt quen thuộc của gia đình.

Bố cục căn phòng này rất giống với ngôi nhà thời thơ ấu trước khi cậu xuyên không, chỉ là cách trang trí sang trọng hơn nhiều. Trên tủ xếp đầy đồ chơi xa xỉ, còn sách thì hiếm hoi, chỉ lác đác vài quyển mô hình.

Sau một hồi vật lộn tìm hiểu, Tô Trạch Tuế mới nắm rõ tình hình của "bản thân" ở thế giới này.

Cậu sinh ra trong gia đình hào môn: cha làm quan, mẹ kinh doanh, cả đời cơm no áo ấm. Thế nhưng lại chẳng biết quý trọng, ngược lại còn trở thành một công tử ăn chơi, trong trường thì bắt nạt bạn bè, ở nhà thì nổi nóng vô cớ, ra ngoài thì chuyện xấu gì cũng làm.

Giáo viên thở dài, anh trai đau đầu, cha mẹ ngậm ngùi. Có thể nói, cậu chính là một "tiểu ác ma" vô pháp vô thiên điển hình.

Dù học sớm, nhưng lại trốn học, lưu ban, nghỉ học đủ kiểu. Thành ra mười tám tuổi rồi mà vừa mới bước vào lớp mười một.

Trong lúc Tô Trạch Tuế lục lọi khắp phòng tìm manh mối, từ phòng khách vẫn vẳng lại tiếng cãi vã nho nhỏ.

Tường cách âm khá tốt, nhưng nghe loáng thoáng thì hình như là mẹ cậu đang cười lạnh, châm chọc ai đó. Người cha vốn ít nói thi thoảng lại phụ họa, còn anh trai thì ra sức khuyên can.

Một cảnh tượng "chiến trường gia đình" thế này thật sự là điều mà một kẻ hướng nội, sợ giao tiếp như Tô Trạch Tuế không thể chịu nổi. Bụng thì đói cồn cào, cậu chỉ biết ngồi chờ, chờ đến khi bên ngoài ngừng cãi vã thì mới dám mò ra tìm chút gì ăn.

Đang chờ, chợt có tiếng gõ cửa.

Giọng Tô Minh Vũ vang lên từ ngoài: "Dậy rồi à? Ra ăn bánh đi."

Đôi mắt Tô Trạch Tuế sáng lên, cậu vội vàng bật dậy mở cửa.

Trên bàn ăn, chiếc bánh ngọt ba tầng đặt làm từ Pháp được đặt ngay ngắn ở vị trí trung tâm, xung quanh bày biện một vòng những món ngọt nhỏ xinh tinh tế, tạo nên một khung cảnh ngọt ngào như mơ.

Thế nhưng, bầu không khí giữa bốn người trong nhà lại vô cùng kỳ quái.

Tô Trạch Tuế gần như dán sát người anh trai Tô Minh Vũ mà ngồi.

Tô Minh Vũ phải nghiêm khắc nhắc nhở cậu mấy lần: "Ngồi thì ngồi cho nghiêm túc."

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu rồi kéo ghế dịch về chỗ cũ. Nhưng chẳng được bao lâu, cậu lại khẽ khàng dịch dịch ghế, nhích dần trở lại chỗ anh trai rồi dán sát vào như cũ.

Trong suốt bữa ăn, Tô Trạch Tuế chỉ chăm chú cắm đầu vào chiếc bánh, ngay cả lúc muốn lấy mấy món ngọt nhỏ cũng không dám ngẩng lên, mà lén lút đưa nĩa chọc một cái rồi nhanh tay kéo về, y như đang ăn vụng.

Trông chẳng khác nào một đứa nhỏ ăn mày lén lút, chứ chẳng giống chút nào nhân vật chính trong bữa tiệc sinh nhật, khiến cho Tô Minh Vũ cũng chẳng còn cách nào nổi giận nổi.

Mẹ Tô mỉm cười hiền hòa, gắp một quả dâu tây to tròn đỏ mọng, đặt vào đĩa trước mặt cậu con út: "Ăn nhiều một chút."

Nhìn trái dâu đỏ tươi, căng mọng nước trong đĩa, Tô Trạch Tuế khẽ sững người.

Cảm giác cơ thể em trai cứng đờ, Tô Minh Vũ lập tức thấy có điều chẳng lành.

Cha mẹ bận rộn công việc ít khi hiểu rõ tính nết Tô Trạch Tuế, nhưng anh thì biết quá rõ cái tính khó chịu của đứa em này. Cái kiểu ngây ra kia, thường chỉ là dấu hiệu báo trước cơn bùng nổ. Tiếp theo, kiểu gì cũng sẽ chẳng nói chẳng rằng mà lật bàn một cái.

Cái trò đó chẳng biết thằng nhóc học ở bộ phim nào, hễ không vừa ý là lại thích lật bàn, có lẽ còn thấy bản thân như vậy mới "ngầu".

Nghĩ tới đây, Tô Minh Vũ thầm may mắn vì bàn ăn nhà mình giờ đã đổi sang loại bàn đá cẩm thạch, với đôi tay chân gầy guộc của em trai chắc chắn không thể lật nổi.

Anh giữ vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng chuẩn bị sẵn bài răn dạy, định phen này phải chỉnh đốn cái thói ngang ngược của cậu nhóc. Cái thước gỗ mới mua cho việc phạt trẻ chắc cũng sắp được dùng rồi, anh thật sự chẳng ngại "giáo huấn" ngay cả trong ngày vui thế này.

Thế nhưng giây tiếp theo, bên tai anh lại vang lên một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "C… cảm ơn… mẹ…"

Âm điệu mảnh mai, mềm nhẹ, yếu ớt đến mức tiếng "mẹ" phía sau gần như tan thành hơi thở, khó mà nghe rõ.

Vậy mà mẹ Tô lại cười đến nheo cả mắt, trên khuôn mặt ánh lên niềm vui và sự thỏa mãn chưa từng có:"Ừ, ngoan lắm. Chúc mừng sinh nhật con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!