Chương 24: Hàng mi - Cậu muốn biết bí mật của Cố Dật Lam.

Tô Trạch Tuế loạng choạng lùi lại mấy bước, gắng sức thoát khỏi vòng tay của Cố Dật Lam, cũng tách ra khỏi hơi thở nóng hầm hập quấn lấy quanh người kia.

"Anh… anh làm sao biết được?" Tô Trạch Tuế vừa tò mò, vừa muốn đánh trống lảng.

Cố Dật Lam khẽ vẫy tay, vệ sĩ đứng canh ở cửa lập tức bước tới, cung kính nhận lấy chìa khóa xe trong tay hắn rồi đi đưa xe vào bãi đỗ.

Chờ vệ sĩ rời đi, Cố Dật Lam lắc lắc chiếc điện thoại, lại tiến thêm hai bước, giọng nhàn nhạt: "Ở phòng tập, mới đi bộ có một tiếng đồng hồ mà tim đã đập loạn thành thế này?"

Trên màn hình điện thoại hiển thị bảng xếp hạng bước chân lóa cả mắt.

Tô Trạch Tuế chỉ liếc một cái đã ngẩn người, giống hệt như bị sét đánh trúng, cứng đờ đứng tại chỗ.

WeChat… đếm bước chân??

Cậu căng thẳng nên đúng là có đi tới đi lui trong phòng tập.

Thành ra số bước không tăng nhanh như khi chạy bộ, cũng chẳng đứng im như lúc để quên điện thoại…

Mà là từng bước một tăng chậm chạp, trong khi nhịp tim thì cứ vọt thẳng lên trời.

Tô Trạch Tuế cúi gằm, cả người rũ xuống, có cảm giác thất bại chẳng khác nào làm cả trang nháp dài dằng dặc, cuối cùng lại cẩu thả chép nhầm đáp án. Giống như bị lật thuyền trong mương nước bẩn vậy.

"Còn nữa,…" Cố Dật Lam thong thả nói tiếp: "Em còn nhớ lần trước đã lấy hết nước trong tủ lạnh đi không?"

Tô Trạch Tuế lén đếm ngón tay.

Dĩ nhiên cậu nhớ rõ. Hồi đó để "tự tìm khó khăn cho đời bớt nhàm", cậu với bác quản gia đã cố tình giấu hết nước đi. Kết quả là bắt Cố Dật Lam phải nếm canh do cậu nấu, rồi từ đó bị cấm cửa nhà bếp luôn.

"Sau lần ấy, trong tủ lạnh đã lắp thêm hệ thống giám sát tự động, theo dõi thời gian thực số lượng vật phẩm còn lại."

Cố Dật Lam liếc màn hình điện thoại, chậm rãi đọc: "14 giờ 35, xoài, dâu tây, thanh long… bị lấy đi; 14 giờ 59, hoa quả được để lại, nhưng nước soda thì bị lấy mất…"

"14 giờ 59,…" Hắn cố ý nhấn mạnh vào con số, nhướng mày: "Vì sao lại sớm hơn một phút so với thời gian lẽ ra người hầu phải tới?"

Tô Trạch Tuế lập tức hóa đá tại chỗ.

Cậu vốn dựa vào thời gian biểu chính xác đến từng giây để tìm kẽ hở mà trốn đi. Đã thế thì tất nhiên Cố Dật Lam cũng có thể căn cứ vào đó để phát hiện điều bất thường.

Thiếu gia giọng lẩm bẩm: "… Anh lợi hại thật."

Đôi tai cậu thiếu niên trước mắt đỏ bừng lên, lúc khen người ta thì ngây ngốc, đôi môi mềm cứ mấp máy như người máy, nhưng lại thành thật đến nỗi khiến người ta chỉ muốn đưa tay nhéo lấy đôi má trông đã thấy mềm mịn kia.

Cố Dật Lam khựng lại một chút rồi nói tiếp: "Thật ra, cho dù không cần chứng cứ, tôi vẫn có thể đoán được khoảng thời gian em định chạy."

"Hôm nay là cơ hội cuối cùng của em. Ba giờ chiều, đó là thời điểm duy nhất đám người hầu rời khỏi tầng một. Dù em có dùng cách nào, thì cũng chỉ còn lại khoảnh khắc này để trốn."

"Nhưng tôi không thích kiểu suy luận ngược này. Dù không có chứng cứ nào khác, tôi cũng sẽ không dùng cách ấy để bắt em."

Tô Trạch Tuế khẽ hỏi: "Vì sao vậy?"

Cố Dật Lam ngẫm nghĩ một lát, rồi lấy ví dụ: "Kiểu suy luận ngược không theo từng bước này chỉ đủ ứng phó với trắc nghiệm hay điền chỗ trống thôi. Em cũng biết, chung kết CPhO thì chỉ có tự luận."

Hắn ngẩng mắt nhìn cậu: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"

Tô Trạch Tuế lắc đầu, hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

"Vậy thì quay lại chuyện vừa nãy." Cố Dật Lam hơi cúi người, ánh mắt khóa chặt lấy cậu: "Đã trốn mà lại bị bắt, thì phải chấp nhận hình phạt."

Tô Trạch Tuế sững sờ trong giây lát, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh chiếc roi da nhỏ trong tủ phòng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!