Chương 22: Vì sao lại chặn tôi?

Buổi chiều, Tô Trạch Tuế đi tham quan tầng ba.

Là một người cả đời miệt mài nghiên cứu vật lý, tầng ba trong nhà của Cố Dật Lam hầu như toàn là các phòng thí nghiệm vật lý: từ phòng thí nghiệm cơ học cơ bản, phòng quang điện và điện tử, cho đến phòng vật lý tính toán và mô phỏng.

Ngoài ra còn có những phòng khiến Tô Trạch Tuế hoàn toàn mù tịt, như "Phòng thí nghiệm AdS/CFT và lượng tử hóa lực hấp dẫn", hay "Phòng nghiên cứu lý thuyết dây và đối ngẫu toàn ảnh"…

Cậu đặt ngón tay lên khóa cửa, quét vân tay rồi bước vào phòng thí nghiệm quang học.

Dạo gần đây đang học về quang học, Tô Trạch Tuế liền thử làm một thí nghiệm đơn giản nhất— thí nghiệm giao thoa hai khe.

Tia laser đi qua tấm chắn chỉ có hai khe hẹp, vậy mà trên màn chắn phía sau lại xuất hiện cả một chuỗi vân sáng tối xen kẽ.

Độ sáng của các vân có khác nhau, nhưng khoảng cách giữa các vân sáng lại đều tăm tắp đến bất ngờ.

Với người không hiểu vật lý, cảnh tượng ấy chẳng khác nào một phép màu của tạo hóa.

Máy móc ở đây vừa tinh vi, vừa chính xác, lại có thiết kế sang trọng, hiện đại.

Cậu không nhịn được, lại làm thêm một thí nghiệm "đốm sáng Poisson", rồi mới chạy về phòng mình.

Nghiêng người chui vào chiếc chuồng vàng phủ chăn bông, Tô Trạch Tuế cuộn mình trong đó. Xung quanh là một vòng thú bông dễ thương, trên đầu lỉnh kỉnh đủ loại khoai tây chiên.

Cậu ôm con thú bông hình còng tay lông xù, vừa nhâm nhi snack, vừa cặm cụi viết vẽ trong sách luyện thi, khoanh mấy bài khó để tối nay mang đi hỏi Cố Dật Lam.

Xin lỗi chú Chấm.

Không phải tôi không muốn hỏi chú trước đâu… chỉ là liên lạc đã bị xóa mất rồi, nên giờ chỉ còn cách đi hỏi anh ấy thôi.

Viết được một lúc, Tô Trạch Tuế bỗng nhận ra — không biết từ khi nào, cậu đã vô tình hoàn thành bước thứ tư trong "Năm chiêu tăng hảo cảm":

Thật lòng khen ngợi đối phương.

Buổi trưa, Cố Dật Lam nói rằng hắn không phải người tốt. Nhưng Tô Trạch Tuế lại đáp rằng hắn rất tốt. Lời nói ấy hoàn toàn xuất phát từ trái tim, không hề mang theo bất kỳ mục đích nào.

Vì vậy, cậu bắt đầu dồn ánh mắt vào chiêu cuối cùng.

Chiêu thứ năm: Thổ lộ một bí mật nhỏ của bản thân.

Lớp vỏ cứng đầy gai có thể chống đỡ mọi thứ, nhưng phần mềm yếu bên trong chỉ dành riêng để cho người ấy nhìn thấy. Chào mừng anh bước vào thế giới nội tâm của em, người bạn đời định mệnh!

Chiêu này đối với Tô Trạch Tuế mà nói thật sự rất khó. Bởi trong quá trình xuyên không, cậu đã đánh mất rất nhiều ký ức từng có, cũng chẳng có chút ký ức nào thuộc về "Tô Trạch Tuế" ở thế giới này.

Bí mật nhỏ của mình là gì…

Cậu bắt chước dáng vẻ của quản gia, chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.

Khi chìm vào dòng suy tưởng, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc, đã đến giờ quen thuộc mỗi tối — khoảng thời gian cố định để "xem tivi" cùng nhau.

Vừa ôm quyển sách dày cộp như viên gạch chui ra khỏi "lồng vàng", cửa phòng liền vang lên tiếng gõ, rồi được đẩy mở.

Đứng ngoài cửa là Cố Dật Lam, tay khoanh trước ngực, giọng thản nhiên: "Xong chưa? Đi thôi."

"Vâng vâng."

Trong lòng Tô Trạch Tuế khẽ dấy lên một chút xúc động.

Bởi phòng cậu đến phòng khách chỉ cách nhau một quãng rất ngắn, thế mà Cố Dật Lam vẫn chịu khó đích thân lên gọi cậu xuống. Thật chu đáo, thật ấm áp.

Cậu ôm quyển sách trong tay, vừa nhảy nhót chạy về phía cầu thang xoắn, vừa có người đàn ông ấy lặng lẽ đi theo sau, giữ một khoảng cách vài bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!