Chương 21: Bí mật

Bình thường, Cố Dật Lam rất ít khi lướt vòng bạn bè, huống hồ lúc mới thêm Tô Trạch Tuế, hắn còn tiện tay chọn ngay chế độ "chỉ trò chuyện".

Hắn chưa từng nghĩ, cậu thiếu niên ngoài đời thì nhút nhát rụt rè, vậy mà trên mạng lại thẳng thắn đến mức chói mắt, đem đáp án đúng treo thẳng ngay đầu trang cá nhân.

"Đến rồi, đến rồi." Quản gia sợ cậu mệt, hai tay xách đầy mấy túi đồ ăn mà bước nhanh vào.

Chủ và tớ ăn uống vào giờ khác nhau, nên lúc này ông đã dùng cơm trưa xong thì chỉ đứng bên cạnh bày biện đồ ăn cho hai vị chủ nhân.

Cố Dật Lam liếc sang cậu thiếu niên đang đứng một bên, chỉ biết mân mê ngón tay rồi gật cằm ra hiệu:"Ngồi đi."

Hắn đưa tay chuẩn xác lôi ra một hộp trong đống đồ ăn, xé bao bì đặt ngay trước mặt Tô Trạch Tuế.

Cậu rụt rè kéo ghế chậm rãi ngồi xuống.

Cậu vẫn nghĩ mình làm không tốt nên mới để chú quản gia mang đồ ăn giúp, thành ra cứ thấp thỏm, đứng cũng chẳng yên mà ngồi cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

Cho đến khi một tiếng "bộp" khẽ vang lên, trong tầm mắt chợt xuất hiện một thứ nhỏ nhắn, trắng muốt.

Tô Trạch Tuế ngẩng đầu, liền thấy một chiếc bánh kem nhỏ xinh đã được đặt ngay bên cạnh tay mình.

Trên chiếc bánh nhỏ có trang trí một quả dâu tây đỏ mọng tươi tắn rực rỡ. Dưới đáy còn vương vài chiếc lá xanh, trông như một chiếc vương miện tí hon, càng làm lớp kem trắng bên dưới thêm trong trẻo mềm mịn như mây.

Tô Trạch Tuế: !

Đôi mắt cậu sáng rực lên, vô thức ngẩng nhìn người đàn ông bên cạnh.

"Ăn cơm xong rồi hãy ăn." Cố Dật Lam nhàn nhạt nói.

Mới sống chung được nửa tháng mà đã có khối người thay bọn họ lo cái này cái kia.

Như Tô Minh Vũ chẳng hạn, tối qua còn nhắn tin hỏi sao em trai mình chưa khóc lóc đòi chạy khỏi cái nhà đó. Cố Dật Lam chỉ qua loa trả lời: "Sắp rồi."

Hay như lão gia họ Cố, cực kỳ để tâm đến mối hôn sự duy nhất còn sót lại của cháu trai. Ông thường xuyên nhắn tin hỏi han tiến độ.

Cố Dật Lam chẳng nói gì thì ông lại gợi ý: hãy mua ít quà tặng, biết đâu có thể kéo gần khoảng cách với cậu bé.

Nhưng ở thế giới này, nơi vật chất được tiền bạc dựng thành, Tô Trạch Tuế vốn cũng sinh ra trong gia đình giàu có, còn được Tô gia cưng chiều như báu vật thì thiếu gì đâu.

Còn Cố Dật Lam, ngày nào cũng bận đến quay cuồng, làm gì có thời gian, cũng chẳng giỏi giang trong việc tự tay chuẩn bị quà cáp cho thiếu niên ấy.

Thế nên, cái gọi là "tặng quà" vốn dĩ nên bị bác bỏ từ trong trứng nước.

Chỉ là… bữa trưa của họ vốn ăn chẳng nhiều, để đủ số lượng gọi món ngoài, Cố Dật Lam tiện tay chọn thêm một chiếc bánh ngọt, một ly sữa, với vài túi đồ ăn vặt.

Qua loa nhưng cũng đủ để ứng phó với ông cụ.

Cố Dật Lam mở nốt mấy hộp đồ ăn còn lại, rồi ngẩng mắt nhìn sang Tô Trạch Tuế.

Cậu thiếu niên đang dán chặt ánh mắt vào chiếc bánh kem nhỏ trước mặt, gương mặt ửng hồng, khóe mắt cong cong như trăng non, hai chiếc răng nanh đáng yêu khẽ lộ ra trong không khí.

Niềm vui thuần khiết ánh lên trong đôi mắt long lanh của cậu, xua tan hết nỗi sợ hãi và thấp thỏm lúc nãy khi phải đi lấy đồ ăn.

Điện thoại trong túi áo Cố Dật Lam khẽ rung ba cái, khiến hắn thoáng sững người: "Vui lắm à?"

Tô Trạch Tuế gật đầu liên tục như chim non mổ thóc: "Thích."

Một chiếc bánh dâu đã thích rồi; mà là bánh dâu do Cố Dật Lam đưa cho thì càng thích hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!