Quản gia theo phản xạ đưa tay sờ vào túi, chìa khóa còng tay vẫn còn ở đó.
Bình thường, trước khi đi ngủ ông sẽ đưa chìa khóa cho Tô Trạch Tuế để cậu tiện thay quần áo, nhưng sáng hôm sau lại thu về.
Thỉnh thoảng, sợ cậu bị bức bối quá, ông sẽ thả cậu ra chơi một lúc. Ví dụ như trưa nay.
Nhưng nếu nói rằng, sau khi đưa thiếu gia trở về phòng lúc trưa, ông không hề quay lại nữa… thì rõ ràng không thể nào là ông đã thả Tô Trạch Tuế ra, để cậu được tự do đi lại, chơi đùa ở tầng hai.
Vậy thì, Tô Trạch Tuế làm cách nào tự tháo được còng tay và chạy ra ngoài?
Ngay khi quản gia còn đang nghĩ mãi không thông, Cố Dật Lam bỗng nhiên đứng bật dậy.
Trong đôi mắt đen kịt của người đàn ông ánh lên tia đỏ mơ hồ, đường viền quai hàm căng chặt, toàn thân tỏa ra sát khí nặng nề, tựa như Tu La địa ngục đi đòi mạng, sải bước ra ngoài thư phòng.
Quản gia hoảng hồn, vội vã chạy theo sát phía sau.
Ông đã theo Cố Dật Lam nhiều năm, rất rõ tính tình và giới hạn cuối cùng của hắn.
Đối với Cố Dật Lam, điều khó dung thứ nhất trên đời chính là con người mất kiểm soát và sự việc ngoài tầm kiểm soát. Hắn sẽ không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, cho đến khi tất cả đều nằm gọn trong tay mình.
Lần gần nhất hắn gặp phải chuyện vượt ngoài dự tính, toàn bộ cục diện bị hắn cố tình giày vò đến mức hỗn loạn: tiếng gào thét, sự đối kháng, sự điên loạn… tất cả quấn chặt vào nhau. Mùi máu tanh nồng đặc lan khắp không khí, nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Một khung cảnh cực đoan, điên cuồng và b**n th**, đối lập hẳn với sự bình tĩnh quá mức của Cố Dật Lam.
Cảnh tượng đó, quản gia cả đời này cũng không muốn phải chứng kiến thêm một lần nào nữa.
Trong lòng ông thầm toát mồ hôi lạnh thay cho Tô Trạch Tuế, không kìm được mà lên tiếng đỡ lời: "Cố tiên sinh, tôi nghĩ có lẽ trong chuyện này có chút hiểu lầm…"
Nhưng Cố Dật Lam coi như không nghe thấy. Hắn đứng trước cửa phòng ngủ nhỏ, ấn tay lên khóa vân tay, thậm chí chẳng buồn nhập số lượng người ra vào mà trực tiếp đẩy mạnh cửa phòng thiếu niên.
Lúc này, Tô Trạch Tuế đang ngồi trước bàn học, tay gõ lách tách trên điện thoại.
Cậu vừa nghiên cứu phần mềm dịch thì tin dữ từ trên trời giáng xuống — anh trai báo rằng ngày mai, tổ thi đấu ở trường sẽ cử người đến đưa cho cậu "bản hướng dẫn thi đấu", đồng thời bắt buộc phải ký tại chỗ thỏa thuận cam kết trung thực.
Cậu đang cố gắng chống cự trong tuyệt vọng.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Tô Trạch Tuế ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ra.
Theo động tác quay đầu ấy, đôi cổ tay trắng trẻo của cậu cũng lộ rõ trong tầm mắt hai người đứng nơi cửa. Trên đó chỉ còn một chiếc vòng theo dõi nhịp tim, hoàn toàn trống trơn, sợi xích sắt lạnh buốt kia chẳng biết đã biến đi đâu.
Tim quản gia chợt trĩu xuống.
Ánh mắt ông kín đáo đảo một vòng, liếc thấy ngay chiếc giường giữa phòng, chăn bông phồng lên một cục bất thường.
Chiếc còng tay lạnh lẽo vốn vẫn ghì chặt nơi cổ tay thiếu niên, nay lại bị vứt hờ hững trên chăn, mang theo cảm giác tùy tiện đến khó hiểu.
Chẳng lẽ cậu… cậu thực sự là trước mặt giả ngoan ngoãn, sau lưng thì tung hoành tự do?
Trong khi những dấu hỏi dồn dập bủa vây, Cố Dật Lam vẫn giữ nguyên vẻ bình thản trên mặt. Hắn bước thẳng tới trước mặt thiếu niên, từ trên cao nhìn xuống, để mặc thứ áp lực vô hình nặng nề phủ xuống.
Ánh mắt u tối của hắn đảo qua cổ tay cậu, giọng điệu không lộ sắc thái gì: "Tại sao không đeo còng tay?"
Tô Trạch Tuế vốn đang ngây ngốc nhìn hắn, nghe vậy thì sững lại, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình.
Quả thật không hề có còng tay.
"Làm bài tập." Cậu lí nhí đáp, giọng sợ sệt: "Em quên mất."
Vì đi theo con đường khoa học tự nhiên, sau khi vào đại học lại càng chuyên tâm nghiên cứu học thuật, nên tính cách cậu mang sẵn sự kiên trì, cứng cỏi cùng niềm say mê tri thức. Gặp phải điều gì chưa hiểu, cậu sẽ tìm mọi cách để hiểu cho bằng được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!