Chương 17: Xuống lầu - Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ tôi thật sự sẽ yêu mất thôi…

18:00 đúng giờ ăn tối, lúc ấy Cố Dật Lam mới bước chân về nhà.

Không có thiếu niên chen ngang, bữa ăn trên bàn trông bình thường trở lại.

Chỉ là chiếc bàn ăn xa hoa dài rộng, kéo dài giữa phòng khách mênh mông, khiến cả không gian toát lên vẻ trống trải và lạnh lẽo.

Là căn biệt thự sang trọng tọa lạc ngay khu đất vàng đắt đỏ bậc nhất thành phố A nên phòng ăn dành để tiếp khách tất nhiên cũng bày biện vô cùng tráng lệ.

Chiếc bàn ăn lớn ở chính giữa theo dáng dài, mặt bàn khảm hoa văn mạ vàng tinh xảo, phảng phất phong cách cổ điển châu Âu, vừa tinh mỹ lại càng làm không gian thêm thoáng đãng.

Thế nhưng, nơi này hiếm khi có khách khứa. Mỗi lần dùng cơm, chỉ có một mình Cố Dật Lam ngồi ở đầu bàn, dáng người cao lớn thẳng tắp, chung quanh vắng lặng chẳng ai bầu bạn.

Ngoại trừ buổi trưa hôm nay, bên cạnh hắn có một thiếu niên xinh đẹp ngồi ăn, vừa vùi đầu vào bát cơm, vừa đung đưa đôi chân trắng trẻo nhỏ nhắn, thỉnh thoảng còn len lén ngó sang hắn. Bộ dáng ấy vừa vui vẻ vừa thỏa mãn.

Thấy ông chủ đã ngồi vào vị trí chính giữa bàn, quản gia tinh ý nhắc nhở: "Thiếu gia đang ở trong phòng. Cũng sắp đến giờ cơm rồi, người hầu đang chuẩn bị mang bữa tối lên cho cậu ấy."

Vừa nói, ông vừa len lén quan sát sắc mặt Cố tiên sinh, mong tìm ra một chút manh mối về tình cảm nơi hắn.

Nhưng đôi mắt đen thẳm kia từ trước đến nay vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc. Dù có đôi khi khẽ nhướng mày, cũng chẳng biết là hắn thật sự có hứng thú, hay chỉ lạnh nhạt châm biếm. Khiến người ta khó mà đoán nổi.

"Có cần…" Quản gia dè dặt hỏi thử: "Gọi thiếu gia xuống ăn cùng luôn không?"

Cố Dật Lam đáp gọn: "Không cần."

Quản gia lại cố gắng dò xét cảm xúc của ông chủ, đoán chắc hắn hẳn là để tâm, nhưng không đến mức quá coi trọng.

Vì vậy, ông liền vội vàng đảm bảo: "Bữa ăn người hầu mang lên nhất định đủ để thiếu gia ăn no. Hơn nữa món ăn đều là cậu ấy thích, lần nào tôi qua, cậu ấy cũng ăn rất vui vẻ."

Ông còn tưởng ông chủ sẽ khen ngợi mình làm việc chu đáo, nào ngờ Cố Dật Lam chỉ hơi nhướng mày, khẽ lặp lại: "Vui vẻ?"

Rồi lạnh nhạt ra lệnh: "Tối nay khỏi mang lên cho cậu ấy."

Quản gia: "???"

Lại đoán sai rồi. 

Cố Dật Lam mở WeChat, dùng giọng điệu mệnh lệnh gửi cho Tô Trạch Tuế một tin nhắn…

[Cố Dật Lam: Xuống đây ăn cùng tôi.]

Quản gia còn đang đứng ngẩn ra thì chỉ vài phút sau, ở góc cầu thang đã xuất hiện một thiếu niên với làn da trắng sáng như phát quang tung tăng chạy xuống.

Trên gương mặt cậu ửng hồng, đôi mi dài khẽ chớp, rậm rạp như cánh bướm.

Cậu lon ton chạy tới, tự nhiên ngồi ngay cạnh Cố Dật Lam, rồi khẽ hé đôi môi mềm, đôi mắt sáng long lanh nhìn vào bàn ăn đầy ắp mỹ vị…

Có món sườn xào chua ngọt mà cậu thích nhất!

"Cảm ơn." Tô Trạch Tuế hơi nghiêng đầu, khẽ lấy tay che miệng nhỏ giọng nói với Cố Dật Lam, giống như hai bạn học lén trò chuyện trong giờ học.

Cố Dật Lam: "…"

Nhìn ánh mắt ông chủ bỗng trầm hẳn xuống, quản gia thậm chí còn hoài nghi, có phải hắn đang nghĩ bây giờ đuổi thằng bé về phòng thì vẫn còn kịp không…

Nhưng Tô Trạch Tuế chẳng hề cảm nhận được bầu không khí im lặng căng thẳng ấy, cậu đã vui vẻ cầm đũa chuẩn bị ăn.

Chỉ là, cậu có một thói quen xấu từ nhỏ: luôn "ăn khổ trước, hưởng sau".

Năm ba tuổi, cha mẹ cậu mất vì tai nạn xe, còn anh trai khi ấy cũng chỉ mới hơn mười tuổi. Suốt quãng thời gian đó, hai anh em phải nương nhờ khắp nơi, vất vả trôi dạt, ngay cả bữa cơm no bụng cũng hiếm hoi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!