[Người dùng 1947296: Sao cậu biết vậy?]
[o : Có gì muốn biết không?]
Giọng điệu của đối phương mang theo một sự quen thuộc và cảm giác nắm trọn mọi thứ trong tay, như thể đang nói: "Những gì cậu muốn biết, tôi đều rõ cả." Chính sự tự tin ấy đã khơi gợi mạnh mẽ tính tò mò trong lòng Tô Trạch Tuế.
Internet và lòng hiếu kỳ vốn đã đủ sức khiến một kẻ mắc chứng sợ giao tiếp mạnh dạn hơn đôi chút, huống hồ lần này đối phương còn chủ động giăng sẵn "cầu trượt" cho cậu.
[o : Tôi ít dùng Ahu, thêm WeChat nhé?]
Trao đổi liên lạc với người lạ quả thực quá k*ch th*ch. Trái tim của Tô Trạch Tuế đập thình thịch, cậu không chịu nổi mà lấy hai tay che kín màn hình điện thoại, cả người run lên, hít ra một hơi thật dài để trấn tĩnh lại.
Cảm xúc vừa dịu xuống đôi chút, cậu lại không kiềm được liếc sang Cố Dật Lam.
Cậu đoán chắc mình đã lộ rõ mồn một.
Quả nhiên, người đàn ông cũng quay đầu nhìn sang, ánh mắt lướt qua gò má cậu, nhướn nhẹ mày, giọng điệu dửng dưng: "Cứ nhìn tôi làm gì?"
Tim Tô Trạch Tuế như ngừng mất một nhịp. Cậu mím đôi môi mềm, lắc đầu lia lịa như trống bỏi, trong lòng guilty vô cùng.
May mắn là Cố Dật Lam không phải kiểu người thích truy hỏi đến cùng.
Tô Trạch Tuế ôm chặt lấy chiếc điện thoại trong tay, phải mất tròn năm phút sau mới dần lấy lại bình tĩnh. Cậu dè dặt nhấc ngón tay ra bắt đầu gõ chữ.
Từ trước đến nay, cậu vẫn dựa theo mấy "chiêu lược" trên Ahu để tìm cách "công lược" Cố Dật Lam. Nhưng hiệu quả ra sao thì cậu hoàn toàn không rõ, bởi cậu vốn chẳng biết nhìn sắc mặt người khác, cũng chẳng đoán được suy nghĩ của đàn ông.
Cậu còn nhớ, buổi sáng thôi Cố Dật Lam vừa mới nói rằng cậu có thể thêm một hai người lạ.
Thế là giờ phút này, trong cơn luống cuống, cậu đành "có bệnh thì vái tứ phương"…
[Người dùng 1947296: Được. Thêm đi]
Đối phương phản ứng cực nhanh. Vừa gửi xong số WeChat, cậu đã nhận được yêu cầu kết bạn.
WeChat của "chú lạ mặt" có biệt danh giống hệt trên Ahu, mà ảnh đại diện thì chỉ là một màu đen kịt, nhìn sao cũng thấy chẳng phải người tốt lành gì.
[o : Cậu muốn kết hôn à?]
[o : Tại sao lại muốn cưới một người nào đó?]
Mới bắt đầu đã là màn tra hỏi dồn dập. Môi Tô Trạch Tuế khẽ hé, ngón tay lơ lửng giữa không trung một hồi lâu mới nhận ra có gì đó không đúng. Cậu xoắn xuýt nghĩ mãi, cuối cùng mới nặn ra được một câu.
[(o^^o): Sao lại hỏi chuyện này?]
Bên kia im lặng chốc lát rồi mới trả lời.
[o : Đối chứng mà kê đơn.]
Tô Trạch Tuế bị thuyết phục, suy nghĩ miên man một hồi, ánh mắt lại vô thức bay về phía người đàn ông bên cạnh. May thay lần này chỉ lướt qua chớp nhoáng, không bị phát hiện.
[(o^^o): Bởi vì anh ấy rất tốt]
Tin nhắn này vừa gửi đi, bên kia im lặng khá lâu.
Ngay lúc Tô Trạch Tuế tưởng rằng sẽ không nhận được hồi đáp nữa thì điện thoại khẽ rung lên.
[o : Ảo giác.]
Tô Trạch Tuế bặm môi, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tỏ vẻ không đồng ý với câu nói đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!