Quản gia khẽ cúi người, động tác tao nhã, đưa tay mở chiếc tủ gỗ, trưng ra mọi thứ bên trong một cách đầy khoa trương: "Thiếu gia, có thích không?"
Rất nhanh sau đó, ông liền khựng lại.
Bởi cả màn biểu diễn, chỉ có mình ông ta là "nhiệt tình nhập vai".
Đạo cụ mà ông dùng đến mức phải che đầy "mosaic"; khán giả duy nhất thì chỉ biết tròn mắt sững sờ, chẳng thốt nổi một lời; còn bầu không khí trong phòng thì nặng nề, kỳ quặc và ngượng ngập đến khó thở.
Quản gia vốn tưởng trên đời này chỉ có mỗi Cố Dật Lam là người ông không thể đoán nổi tâm tư.
Nhưng giờ, ông phát hiện ra, ngay cả Tô Trạch Tuế, ông cũng chẳng sao đoán nổi cậu đang nghĩ gì.
Không phải vì thiếu niên này quá giỏi che giấu cảm xúc thật, mà bởi — cảm xúc của cậu quá đỗi "chắp vá", chẳng hề liền mạch.
Khóc rồi lại cười, vui đó rồi buồn đó, tất cả cứ đứt đoạn, bất ngờ kéo đến rồi lập tức tan biến, chẳng theo bất kỳ quy luật nào như người bình thường.
Đôi lúc, ông thậm chí còn cảm thấy, cậu bé này chỉ là cái thân xác đang khóc, còn linh hồn thì lại đang phiêu đãng ở một nơi khác.
Vì thế, ông lại cẩn thận thăm dò: "Thiếu gia, cậu có biết không? Cố tiên sinh vốn là một kẻ rất đáng sợ, một chủ… à không, một con người." Ông lỡ lời, vội vàng chữa lại.
"Nếu cậu mà cưới hắn, hắn sẽ dùng mấy món này trói chặt cậu bên cạnh mình, nhốt vào cái lồng son, để cậu vĩnh viễn không thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, thậm chí cả đời cũng chẳng bước nổi ra khỏi căn phòng này."
Nói đến đây, quản gia bỗng phát hiện ánh mắt của Tô Trạch Tuế lại sáng bừng lên, giống như trong đôi mắt chứa cả bầu trời sao đang dần lấp lánh.
Quản gia thở phào một hơi.
… Xem ra lần này đoán đúng rồi.
"Thiếu gia, có muốn lại đây xem không?" Ông tiếp lời.
Trong lòng đầy tự tin nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt của Tô Trạch Tuế rơi vào trong chiếc tủ, cái nhìn long lanh ấy lại hiện lên vẻ ngờ vực xen lẫn kháng cự.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, quản gia lập tức chuyển hướng: "Đừng lo, thiếu gia, mấy thứ này là Cố tiên sinh mua đó. Ngài ấy cũng thích."
Như vậy, ngài ấy sẽ không thấy cậu kỳ quái đâu.
Quả nhiên, sau câu đó, Tô Trạch Tuế cuối cùng cũng chậm rãi bước xuống giường, tiến lại gần chiếc tủ gỗ.
Quản gia thầm đắc ý với sự lanh trí của mình.
Khi thấy Tô Trạch Tuế đưa tay v**t v* đôi tai chó đặt trong tủ, động tác tự nhiên hệt như đang xoa đầu một chú cún con, trong lòng ông càng thêm hài lòng.
Để thiếu gia nhìn thấy những món này, một mặt có thể khiến cậu thêm ấn tượng tốt với ông chủ Cố; mặt khác cũng có thể khiến ông chủ tin rằng thiếu gia biết nghe lời, dễ dạy bảo, nằm gọn trong tầm kiểm soát — như thế mới dễ buông bớt đề phòng.
Với hình tượng "cún con" vừa đáng yêu vừa biết làm nũng, hiệu quả chắc chắn sẽ gấp đôi — biết đâu chỉ cần liếc mắt một cái thôi, ông chủ Cố đã mềm lòng ngay lập tức.
Tô Trạch Tuế chẳng hiểu nổi mấy thứ dây da và xích kỳ quái kia, nhưng lại cực kỳ thích những món gì có lông mềm mịn.
Đôi tai chó cậu đang v**t v* có dáng tròn trịa, chỗ không có lông thì hồng hồng, còn phần lông thì xù tơi, mịn màng, lướt qua đầu ngón tay nhẹ nhàng khiến tim cậu cũng mềm nhũn.
Chắc đây là một kiểu trò chơi giả làm thú cưng gì đó.
Cậu từng nghe qua, hình như gọi là cosplay thì phải, rất nhiều người thích.
Thế là Tô Trạch Tuế lôi ra mấy món đạo cụ trong tủ.
Tai chó, móng chó thì cậu còn hiểu được, nhưng khi cầm đến cái đuôi chó có hình dạng kỳ lạ kia thì lại nghĩ mãi không thông.
— Với kinh nghiệm "nghiên cứu lực học" nhiều năm, cậu kết luận: nếu muốn đeo cái đuôi này thì sẽ chẳng tìm đâu ra điểm tựa hợp lý để cố định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!