Chương 54: Giai Điệu Của Bài Hát Nghe Trong Ngày Mưa

I

-SEOUL-U

...

"Giống như một cây xương rồng, khắp người gai góc nhưng nở hoa lại vô cùng đẹp."

Khúc mắt trong lòng giữa Taehyung và Seokjin cuối cùng đã giải quyết xong, đồng nghĩa với việc hắn từ đó quay về làm việc với anh trai, chức vụ tổng giám đốc của Seokjin cũng đến lúc cần người thay thế.

Vì thời gian của anh không còn nhiều, một chàng trai trẻ từ Busan lên Seoul bằng hai bàn tay trắng, nay trở thành một trong những cổ đông lớn nắm quyền điều hành công ty có quy mô toàn quốc, Kim Seokjin chắc hẳn chịu không ít cực khổ để có được như ngày hôm nay.

Anh làm việc không phải vì bản thân mong muốn sống trong sung túc, giàu sang, tất cả anh làm đơn giản đều là vì Junsu, người em trai mất tích bây giờ đã quay trở về.

Min Yoongi nhiều lần nói anh ngu ngốc, khuyên anh nên lấy hết tiền tiết kiệm đi hưởng một tuần du lịch thỏa thích, thay vì để lại mọi thứ cho Kim Taehyung, Kim Seokjin chẳng phải hoàn toàn xứng đáng với điều đó sao?

Thế nhưng, Seokjin khi ấy chỉ cười trừ lắc đầu, nguyện vọng duy nhất của anh trên thế giới này đã hoàn thành, không còn điều gì có thể làm anh thêm bận tâm.

Nhìn vệt sáng hồng trên nền trời xanh thẳm, Kim Seokjin khẽ mỉm cười.

Có lẽ đã đến lúc anh trở thành áng mây, trôi dạt đến nơi vùng trời tự tại, là yên bình và cũng là cô đơn...

"Seoul thật đẹp, Yoongi nhỉ?"

Tiệc cưới của Taeyung và Jungkook diễn ra trong thầm lặng, chỉ có bạn bè thân thiết đến dự, vốn dĩ hắn muốn tổ chức một buổi thật linh đình, đường đường chính chính nói cho mọi người biết người Kim Taehyung yêu thương không ai khác là Jeon Jungkook.

Thế nhưng đối với khái niệm này, cậu lại không giống Taehyung, mong muốn ngày trọng đại diễn ra trong ấm cúng và hạnh phúc thật sự.

Jungkook không cần những người xa lạ hay bất kì mối quan hệ ngoài lề, đơn giản là cùng những người thân thương cắt chiếc bánh kem thật nhiều quả dâu cậu yêu thích, và trên đó viết tên của hai người...

"Jeon Jungkook" 💜 "Kim Taehyung".

Bộ lễ phục xinh đẹp động lòng người, Kim Taehyung cầm tay Jungkook bước về phía trước, hình ảnh hai thiếu niên năm ấy lần nữa hiện về trong thước phim kỉ niệm.

Chiếc bóng cô đơn của Jeon Jungkook nơi lễ hội, hộp sữa dâu rơi xuống nền đất lạnh, ly rượu vang trên tay sóng sánh ánh vàng, từng mảnh thuỷ tinh trong lòng Jungkook nay vì Taehyung hoá thành những bông hoa.

Liệu cậu còn nhớ hay không giọt nước mắt rơi tuổi thanh xuân, chuyến tàu băng ngang Seoul tuy không còn hoạt động, nhưng đối với định mệnh của cả hai lại thêm lần chầm chậm chuyển bánh.

Trong tiếng đàn vang lên ngân vang, tựa như giai điệu một bản nhạc chỉ nghe trong ngày mưa.

Park Jimin được một phen nháo nhào khi thấy hai người mình yêu thương nhất bước lên lễ đường. Cảm xúc có chút xúc động cũng có gì đó gọi là mãn nguyện. Bên cạnh là Jung Hoseok nhẹ nhàng đưa cho Jimin một ít khăn giấy, khẽ mỉm cười.

Mối tình đầu của Jungkook dành cho Taehyung là Hoseok tự mình nhận ra nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cả hai có thể cùng nhau chạm đến hạnh phúc. Thế gian tồn tại nhiều khổ đau, nhưng cũng tồn tại thứ gọi là hi vọng, nguồn sáng duy nhất vực dậy con người trong bóng đêm lạc lối.

Từng vết khâu chấp vá nơi tâm hồn đều là đường kim xuất phát từ đối phương, tuy có vô tình nhưng cũng có thật lòng bù đắp.

Kim Taehyung và Jungkook không hẳn là một mối tình đẹp, tuy vậy, những vết thương chằng chịt nơi con tim lại là bằng chứng thể hiện tình yêu của cả hai, dù đã trải qua nhiều thương đau nhưng cuối cùng Taehyung và Jungkook vẫn có thể vượt qua, bước trên đường gai mà về chung một lối.

Kim Taehyung đưa tay chạm vào khuôn mặt của Jungkook, trong mắt hắn tràn ngập ý cười.

Đối với Taehyung, không có gì quý hơn gia đình, nhưng hơn tất cả Jeon Jungkook là món quà hắn nhất mực nâng niu bảo vệ, và hôm nay cậu chính thức trở thành gia đình duy nhất của Kim Taehyung.

Trước sự chứng kiến của những người thân thương, Kim Taehyung đặt lên môi cậu một nụ hôn, chiếc nhẫn trong tay run run cùng giọt nước mắt hạnh phúc. Jeon Jungkook thì thầm tên hắn, chỉ đủ cho cả hai nghe được.

"Kim Taehyung, em yêu anh."

Nếu định mệnh không kết thúc bằng câu "tạm biệt", vậy hãy dùng nó mà cất lên lời yêu.

Thời gian không dài không ngắn, vừa đủ trở ngại, vừa đủ xa cách khiến cả hai nhận ra bản thân đối với tình yêu tựa một ánh trăng sáng, có khi trọn vẹn, có khi bị mặt trời che lấp nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được ý niệm với đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!