Chương 70: (Vô Đề)

Đi hay không đi.

Đây đúng là một vấn đề.

Theo tiếng bước chân xa dần, phòng để quần áo là nơi đầu tiên vang lên tiếng động sột soạt yếu ớt, cuối cùng Kỳ Hạ Cảnh thay đồ xong đi về phòng ngủ, để Lê Đông ở lại, giả vờ bận rộn trong phòng ăn.

Lê Đông rửa sạch bát đũa xong úp lên giá để hong khô, lau dọn bệ bếp một lượt, sau đó dường như thấy vậy vẫn còn chưa đủ, cô còn mang hết chai lọ đựng những loại gia vị mua về không dùng ra lau đi lau lại.

Để câu giờ, thậm chí cô còn muốn ra ngoài phòng khách chơi với Đồ Hộp, không ngờ chú chó gâu đần đã nằm trong ổ, ngủ ngáy khò khò.

Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, bên trong tối om.

Cô thực sự không đoán ra nổi anh sẽ nằm trên giường trong tư thế như thế nào để chờ cô. Lúc cô bối rối mở cửa ra, trong đầu cô nhanh chóng lướt qua đủ loại cảnh tượng.

Đầu ngón tay chần chừ đặt lên trên cánh cửa, rụt rè mở cửa vào phòng.

Ánh trăng trong trẻo chảy tràn vào phòng, những chấm sáng bạc dịu dàng phủ kín cả căn phòng.

Phòng ngủ được thiết kế giản đơn, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, còn lại là những khoảng trống thừa thãi, nếu như không phải có người đang nằm trên giường thì thậm chí nơi này không giống phòng có người ở.

Kỳ Hạ Cảnh đã ngủ say đang nằm nghiêng người trên giường, gối đầu lên cánh tay phải, hít thở sâu và đều đặn.

Hẳn là anh đang ngủ rất ngon, ngay cả tiếng động mở cửa cũng không làm anh thức giấc.

Thấy Kỳ Hạ Cảnh đã mặc đồ vào, Lê Đông mới dám tới gần giường, lặng lẽ ngắm dáng vẻ say ngủ của anh.

Ánh trăng soi sáng một bên mặt của Kỳ Hạ Cảnh, khuôn mặt sắc sảo cũng trở nên dịu dàng hơn một chút, hàng mi dài run run theo nhịp thở, chiếc mũi thẳng tắp, cánh môi mỏng nhạt màu, diện mạo bẩm sinh đã khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, xa cách.

Lê Đông cụp mắt, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.

Lần trước Kỳ Hạ Cảnh ngủ trên sô pha phòng khách ở nhà cô, lúc nào anh cũng cau chặt mày như thể ngay cả trong mơ anh cũng vẫn cảm thấy buồn phiền.

Lê Đông rón rén nhấc mép chăn lên, hết sức cẩn thận kéo chăn cao lên cho Kỳ Hạ Cảnh. Cô đứng dậy, đảo mắt nhìn căn phòng quá lạnh lẽo này, dừng lại nhìn giấy bút để trên bàn làm việc.

Phong cách của phòng ngủ này cũng giống ở văn phòng, hoặc là do nơi sống và nơi làm việc của Kỳ Hạ Cảnh đều có một đặc điểm rõ ràng: Sạch sẽ, tối giản như thể không có người ở.

Chẳng hạn như, trong bếp có rất nhiều gia vị nhưng hầu hết đều chưa từng được khui ra.

Chẳng hạn như, phòng ngủ rộng rãi như vậy nhưng chỉ có một giường, một bàn, trên mặt bàn chỉ có ba quyển sách chuyên ngành, ngoài ra không còn thứ đồ dùng hằng ngày nào nữa.

Lê Đông cúi người xuống, cầm bút lên, chống tay lên mặt bàn, nắn nót ghi mấy dòng lên trang giấy trắng, sau đó cảm thấy chưa đủ, cô lại ghi thêm mấy chữ nữa rồi đi về phía cửa sổ, đặt tờ giấy nhắn ở đầu giường mà Kỳ Hạ Cảnh có thể chạm tay tới..... Em về trước đây. Ngủ ngon.

… Mai gặp lại.

"Đàn chị, đàn chị, chị có đi dự lễ kỷ niệm thành lập trường cuối tuần này không?"

Trong phòng bệnh 503, Tiểu Dương thấy Lê Đông đến kiểm tra phòng bệnh, lập tức nhiệt tình hỏi cô: "Em nghe nói lần này trường Tam Trung mời không ít cựu học sinh nổi tiếng về phát biểu, chắc chắn anh Kỳ cũng sẽ tới!"

Tiểu Dương nói ríu rít không ngừng, vui vẻ tới mức làm cô điều dưỡng trẻ đứng bên cạnh cũng thấy buồn cười, buộc phải nhắc nhở: "Bác sĩ Lê đang kiểm tra vết thương cho em mà, em yên lặng một lúc đi."

Tiểu Dương ngoan ngoãn ngừng nói.

Vết thương của Tiểu Dương bình phục rất tốt, nếu không có gì bất ngờ thì vài ngày nữa là có thể cắt chỉ, Lê Đông bỏ chiếc áo bệnh nhân của cậu xuống rồi đứng thẳng người dậy, quay đầu nói cho cậu bác sĩ thực tập biết tình hình cụ thể, trước khi đi, cô mới khẽ nói: "Chị không biết."

Đây xem như là câu trả lời cho câu hỏi ban nãy của Tiểu Dương.

Tiểu Dương nghe vậy, mắt sáng lên. Cậu được điều dưỡng đỡ nằm xuống giường, cười hì hì nói với Lê Đông: "Bên phòng bên cạnh còn có mấy bạn nữa cũng là học sinh Tam Trung, mọi người đều rất mong chờ anh Kỳ về trường nói chuyện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!