Tám giờ sáng, bầu trời Bắc Thành sáng ngời.
Trên đường phố xe cộ qua lại tấp nập như nước, bắt đầu một ngày mới bận rộn và đông đúc.
Mùa đông ở Bắc Thành rất lạnh, thỉnh thoảng còn có một trận gió lớn thổi qua, lạnh rét cắt da cắt thịt.
Nhưng trong căn phòng tổng thống ở khách sạn lại ấm áp như mùa xuân.
Tối hôm qua sau khi trải qua cảm giác căng thẳng ban đầu, về sau Chu Thanh Thanh quá mệt mỏi, nằm trong lòng Ôn Tư Ngật vô thức ngủ thiếp đi.
Ngủ rất ngon giấc.
Lớp rèm cửa sổ dày trong phòng được kéo kín, ánh sáng bên ngoài không thể rọi vào dù chỉ một chút khiến không gian mờ mịt và tối tăm.
Chu Thanh Thanh nằm trên gối ngủ rất say, tay vô thức mò sang bên cạnh nhưng không chạm được cái gì nên lại rầu rĩ rụt về. Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không tỉnh giấc.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Ôn Tư Ngật đi từ trong ra với cơ thể còn hơi ẩm ướt. Anh nhìn thoáng qua người phụ nữ ngủ ngon lành trên giường, thay quần áo xong lại đi ra ngoài phòng khách.
Mãi lâu sau, chuông đồng hồ báo thức của điện thoại vang lên, lúc này Chu Thanh Thanh mới mở mắt ra trong tiếng chuông báo thức phiền phức. Cô cầm điện thoại lên xem thử, mới chín giờ sáng.
Trưa nay cô phải tham dự lễ trao giải Kim Tước, bây giờ dậy vẫn còn rất sớm. Cô nhìn sang bên cạnh, không còn thấy bóng dáng Ôn Tư Ngật trên giường nữa.
Chu Thanh Thanh để điện thoại xuống, ngã đầu nằm vào lại trong chăn ấm áp, im lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Năm phút sau cô mới chậm rãi ngồi dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Khi rửa mặt xong đi ra, cô nhìn thấy Ôn Tư Ngật đang ngồi trên ghế sofa xem tạp chí, áo trắng quần đen, dáng ngồi tùy ý và lười biếng. Khí chất trên người anh cao quý mà thư thả.
Điểm duy nhất hơi nhức mắt đó là vết đỏ sậm nho nhỏ ở cổ dưới cổ áo sơ mi mới tinh trắng như tuyết của anh. Kết hợp với khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ của anh, trông nó lại càng ẩn chứa d*c vọng mờ ám.
Hôm qua sau khi bị anh tạo hai vết, Chu Thanh Thanh cảm thấy không công bằng nên đã quay đầu nằm trong lòng anh và tạo cho anh một dấu.
Hậu quả đó là hai người suýt thì lau súng cướp cò.
Nghe tiếng, Ôn Tư Ngật thuận tay buông cuốn tạp chí xuống, quay đầu hỏi: "Dậy rồi à? Bữa sáng nay em muốn ăn gì?"
"Em ăn cái gì cũng được." Chu Thanh Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh anh: "Anh dậy từ sớm rồi à? Sáng nay có công việc gì sao?"
"Ừ nhưng không sớm như vậy." Nói đoạn, Ôn Tư Ngật nghiêng người qua hôn lên trán cô một cái: "Hôn chào buổi sáng."
"À à." Chu Thanh Thanh gật đầu, không hỏi lại nữa vì dù không có công việc gì thì anh vẫn sẽ dậy sớm, cô thấy cũng chẳng lấy làm lạ.
Sau đó Chu Thanh Thanh mới biết tối qua lúc ngủ cô cực kỳ không an phận, hai tay hai chân cứ phải quấn lấy người anh mới ngủ được.
Hệt như miếng kẹo dẻo dinh dính vậy, rất bám người, ở một mức độ nào đó mà nói thì cũng rất khó chịu.
Bữa sáng đã được nhân viên mang lên, có cháo trắng hầm đặc, trứng ốp la, lạp xưởng, sữa bò, tiểu long bao. Ngoài ra Chu Thanh Thanh còn gọi thêm một số món đặc sản ở Bắc Thành như tào phớ, canh nội tạng dê, nước đậu xanh.
Chu Thanh Thanh ăn vài miếng tiểu long bao lót dạ trước, sau đó múc một muỗng nước đậu xanh uống thử.
"Ọe…"
Quả nhiên, bất kể là lần thứ bao nhiêu uống nước đậu xanh thì cô vẫn không thể thưởng thức nó nổi.
Ôn Tư Ngật thấy vậy bèn bưng sữa bò đã hâm nóng đưa cho cô: "Em nên uống sữa bò thì hơn."
"Được."
Chu Thanh Thanh uống non nửa ly sữa bò mới dần át được mùi vị kia. Lúc này Ôn Tư Ngật hỏi: "Chiều nay em tham dự lễ trao giải Kim Tước à? Ngu thị đầu tư tác phẩm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!