Ngôn Khả Hân nghĩ nghĩ, đơn giản đề nghị với hắn nói: "Nếu anh cảm thấy đoạn cảm tình đã qua là một gánh nặng, vậy anh cũng có thể thôi miên để quên đi."
"……"
Cô rõ ràng nhìn thấy cơ thể hắn run rẩy, giống như chịu đả kích kinh khủng lắm theo bản năng lui về phía sau một bước, hắn cau mày, giọng nói mang theo một loại thống khổ nói: "Em thật là tàn nhẫn! Tàn nhẫn đến mức làm người khác giận sôi máu!"
Nói thật, Dịch Khuynh Dương ở trong nhận thức của cô là một người lễ độ nho nhã, ngay cả khi tức giận hắn cũng biết cách nhẫn nhịn, chính là giờ phút này hắn có vẻ rất kích động, cực kỳ phẫn nộ, cả người lộ ra một tia nguy hiểm như muốn hủy thiên diệt địa.
Hắn như vậy làm cô cảm thấy sợ hãi.
Ngôn Khả Hân tuy rằng không nhớ rõ đời trước bản thân đã xảy ra chuyện gì với Dịch Khuynh Dương, mặc dù hiện tại cô có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cũng không muốn miệt mài theo đuổi quá khứ này, rốt cuộc đã quên mất, cô không muốn chuyện quá khứ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của mình.
Nhưng hôm nay, nhìn hắn như bị cô thiên đao vạn quả, còn có ánh mắt nhìn cô như cô là người phụ tình vậy làm cô không khỏi hỏi ra nghi vấn
"Dịch tiên sinh, kỳ thật tôi thật sự cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước anh có nói hai chúng ta từng là người yêu của nhau, nhưng nếu tôi nhớ không lầm, hai nhà chúng ta từ rất sớm đã có xích mích, tôi biết hai nhà là không có khả năng kết thành quan hệ thông gia, vì cái gì còn muốn mạo hiểm ở bên nhau? Mà nếu tôi thật sự yêu anh đến hết thuốc chữa, không màng sự phản đối của gia tộc để ở bên nhau, như vậy tôi tất nhiên đã nghĩ đến kết quả, một khi đã như vậy, tôi đây tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh mà ở cùng Quý Thần Vũ . Tôi biết rõ mình là dạng người gì, nếu đều đã quyết định điều gì, không phải đến vạn bất đắc dĩ tôi tuyệt đối không vứt bỏ anh."
Cô vừa nói một bên vừa quan sát Dịch Khuynh Dương, cô phát hiện khi cô nói đến lời đó trong ánh mắt của hắn rõ ràng có chút tan rã, cũng không biết nghĩ tới điều gì. Ngôn Khả Hân cũng không để ý, lại tiếp tục nói: "Tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến một khả năng, đó chính là Dịch tiên sinh chính là người đã tổn thương tôi đến mức tôi phải vứt bỏ quá khứ."
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại cô, trong ánh mắt là sự hoảng loạn.
Ngôn Khả Hân vừa thấy bộ dáng này liền biết chính mình đã nói đúng rồi: "Mà tôi cảm thấy việc duy nhất để phá hủy tình cảm của hai chúng ta chỉ có thể là sự phản bội. Dịch tiên sinh, anh đã từng phản bội tôi, hơn nữa nếu tôi đoán không sai, tám chín phần mười chính là do vợ của anh_ Lục Mạn, anh nói xem tôi đoán đúng không?"
Dịch Khuynh Dương cả người cứng đờ, ánh mắt ngơ ngác nhìn cô, rất lâu sau đó mới gian nan gọi một tiếng: "Nhạc nhạc?"
Ngôn Khả Hân không hiểu Dịch Khuynh Dương, nhưng là cô lại hiểu rõ chính mình, tình huống như thế nào sẽ lựa chọn gì, biểu tình của hắn làm cô cảm thấy chính mình đã đoán trúng đến tám chín phần mười.
Cô không có đoạn ký ức kia, cho nên không rõ lúc trước chính mình đến tột cùng bị thương sâu như thế nào, hiện khoảng trống của đoạn ký ức đó đối với cô cũng xem như là một chuyện tốt, ít nhất nhắc tới nó sẽ như một người ngoài cuộc, có thể sáng suốt mà phân tích. Không có cảm giác thống khổ, cũng không có phẫn nộ, tựa hồ hết thảy những điều này đều không liên quan đến cô.
Ngôn Khả Hân buông tay, giống như người ngoài đứng xem tổng kết một câu, "Cho nên, nếu Dịch tiên sinh đã tổn thương tôi, như vậy anh cũng không cần bày ra bộ dạng giống như người bị hại rồi lên án tôi bất kỳ điều gì nữa, chúng ta hiện giờ xem như không ai nợ ai, chuyện quá khứ tôi không nhớ rõ, tôi cũng không muốn nhớ lại, nếu Dịch tiên sinh thật sự không thể quên được, tựa như vừa rồi tôi đã nói, hoặc là anh cũng đi dùng dùng thuật thôi miên để đoạn ký ức kia đi."
Cô nhìn hai tay Dịch Khuynh Dương đặt dọc theo hai bên hông hết nắm chặt rồi thả lỏng, hắn hơi hơi hé miệng, nhưng một câu cũng không nói nên lên, cũng không biết có phải do cô nói cho á khẩu không trả lời được, hay là bị tức giận đến một câu cũng đều không nói ra được.
Nhưng là Ngôn Khả Hân là thật sự một chút cũng không muốn tiếp tục nói về gút mắc đấy nữa nói: "Tôi rất mệt, không muốn nói chuyện gì nữa, mong anh ra ngoài cho tôi nghỉ ngơi."
Dịch Khuynh Dương ngây người trong chốc lát, cuối cùng một câu cũng chưa nói liền đi ra ngoài, Ngôn Khả Hân lắc đầu, cô cũng không có nghĩ nhiều nữa liền trực tiếp đi nằm ngủ.
Ngày hôm sau lúc cô thức dậy đã hơi muộn một chút, nên sau khi ăn sáng xong cô liền đến quảng trường trước thôn, ngày hôm qua thôn trưởng có nói qua, buổi sáng đến đấy để tập hợp.
Ngôn Khả Hân còn chưa đến gần quảng trường liền thấy một đám người đang tụ tập, Ngôn Khả Hân trong lòng tức khắc áy náy không thôi, đều do cô ngủ nướng, lúc này làm tất cả mọi người đều đứng chờ mình.
Ngôn Khả Hân vội vàng bước nhanh chân, bất quá khi vừa đi qua mới phát hiện không phải mọi người đang đợi mình. Trên quảng trường thôn dân cùng các thành viên đi cứu nạn đang quây thành một vòng, trong vòng tròn đó có một cô gái đeo khăn quàng đỏ cùng đám trẻ trong thôn ca hát.
Thôn trưởng nhìn thấy cô lại đây, vội gọi qua hỏi thăm: "Ngôn tiểu thư đã ăn cơm sáng chưa?"
Ngôn Khả Hân gật gật đầu, "Tôi ăn rồi."
Lúc này Ngôn Khả Hân bị thôn trưởng kéo đến cũng vừa lúc thấy rõ cô gái kia là ai.
Thôn trưởng thấy cô nhìn người nọ, liền nhiệt tình giới thiệu: "Vị kia chính là phu nhân của Dịch tiên sinh, là một người luôn làm việc thiện, những đứa trẻ trong làng chúng tôi đều một tay cô ấy nâng đỡ vào đại học
Không sai, người này đúng là Lục Mạn.
Lục Mạn cùng bọn nhỏ xướng ca xong, vừa nhấc đầu liền thấy được cô, Lục Mạn đi tới.
Cùng thôn trưởng đơn giản chào hỏi xong Lục Mạn liền mỉm cười nói với cô: "Tiểu Hân, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp em."
Thôn trưởng vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "À, thì ra mọi người đều biết nhau?"
Lục Mạn cười nói: "Tiểu Hân xem như thân thích của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!