Chương 19: (Vô Đề)

Cô hơi nâng cằm, chờ đợi sự tức giận của hắn. Nhưng nằm ngoài sở liệu của cô, Quý Thần Vũ lại không có động tác gì, hắn sớm thu liễm nụ cười ba phần trêu đùa bảy phần tà khí, giờ phút này sắc mặt hắn quá khó coi, ánh mắt cũng lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô: "Tôi như vậy làm em chán ghét sao?"

"….."

Nghe được lời này Ngôn Khả Hân thoáng ngẩn người.

Cô vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, không thể nào, lúc hắn tức giận thường lười cùng cô nói lời vô nghĩa, trực tiếp ném cô lên giường làm cô đến mức òa khóc phải van xin hắn.

Những lời này mà có thể từ trong miệng Quý Thần Vũ nói ra, hắn đột nhiên biến đổi thái độ làm cô thật sự khó hiểu, trong lúc nhất thời không biết trả lời hắn ra sao.

Lại thấy hắn cúi đầu cười khổ một tiếng: "Thôi, em nghỉ ngơi đi." Nói xong hắn liền xoay người đi ra cửa.

Quý Thần Vũ đi rồi, lưu lại Ngôn Khả Hân đang không hiểu ra sao.

Hắn cái gì cũng chưa làm? Hay đây là sách lược của hắn, chỉ tạm thời làm cô thả lỏng cảnh giác, sau đó đánh cho cô một kích chí mạng không kịp trở tay.

Dù sao Quý Thần Vũ cũng là người thích đi săn, hắn thích trốn ở trong bóng tối, cho con mồi tự suy nghĩ là nó có cơ hội trốn thoát, nhưng mà thời điểm con mồi hoàn toàn thả lỏng ảnh giác cũng là lúc cuộc đi săn bắt đầu.

Bởi vì trong lòng có băn khoăn, cho nên cô không dám nghỉ ngơi, bất quá cô lăn lộn trên giường một hồi lâu cũng không thấy Quý Thần Vũ quay lại, cuối cùng thật sự mệt mỏi không chịu nổi cô thiếp đi lúc nào không hay.

Kỳ lạ là, rõ ràng nằm ở ổ sói một đêm, thế mà cô lại ngủ rất là ngon giấc, không một chút mộng mị.

Thẳng đến buổi sáng, khi ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, cô mới từ từ tỉnh giấc, chuyện thứ nhất sau khi cô dậy là kiểm tra thân thể mình, hết thảy đều hoàn hảo không tổn hao gì.

Vẻ mặt cô hơi dại ra thế mà mình có thể bình yên vượt qua một đêm. Thật không thể tin được. Ngôn Khả Hân ngồi một lúc ở trên giường, rồi mới chạy nhanh đi rửa mặt chải đầu rồi xuống lầu, lại thấy Quý Thần Vũ đã an vị bên bàn cơm, thấy cô đi xuống, hắn nhìn cô cười cười: "Ngôn tiểu thư mau lại đây ăn bữa sáng."

Hắn tươi cười nho nhã, lễ độ tiếp đãi cô như với khách nhân bình thường.

Ngôn Khả Hân cả người nổi đầy da gà nhưng vẫn bước tới. Bữa sáng chuẩn bị rất phong phú nào là kiểu trung , kiểu tây đủ cả.

Cô cầm một chén cháo bưng lên.

"Ăn xong rồi tôi đưa em đến công ty."Quý Thần Vũ ở hướng đối diện nói.

Ngôn Khả Hân quả thực vừa mừng vừa sợ, ngạc nhiên nhìn hắn, cô nói chuyện cũng không khỏi lắp bắp: "Anh …. Anh nói thật chứ?"

Hắn nhướng mày: "Nhìn bộ dạng này của Ngôn Tiểu thư, là không muốn đi sao?"

Ngôn Khả Hân lập tức nói: "Vậy làm phiền Quý tiên sinh."

Hai người ăn cơm xong, Ngôn Khả Hân liền lên xe Quý Thần Vũ, dọc đường đi cô đều nghi ngờ không biết tên biến thái họ Quý này có âm mưu gì, từ lúc lên xe tới giờ hắn chỉ mở văn kiện ra xem không trêu chọc gì cô .

Xe chạy đến dưới lầu công ty cô vẫn đang còn hốt hoảng, không nghĩ tới hắn thật sựu đưa cô trở lại.

Quý Thần Vũ từ văn kiện ngẩng đầu lên, nhướng mày hỏi: "Sao vậy, Ngôn tiểu thư không muốn đi?"

Nghe vậy cô nhanh chóng mở cửa xe bướ xuống, đông tá miễn bàn là có bao nhiêu hoảng loạn, cảm giác như là chậm một bước là bị ăn luôn vậy. Dù vậy sau khi xuống xe cô vẫn khách khí chào hắn: "Đa tạ Quý tiên sinh đã đưa tôi về."

Hắn gật cằm tỏ vẻ đáp lại, thái độ bình thản , cũng không cùng cô nói gì thêm, xe liền rời đi.

Nhìn theo chiếc xe đã rời đi, Ngôn Khả Hân như cũ không thể tin được, thế mà cô có thể toàn thân rút lui.

Mới trở lại công ty không bao lâu, cô nhận được điện thoại của anh họ Dương Hạo Đông, hỏi cô hôm qua có xảy ra chuyện gì không, vì mọi người ở nhà gọi lại cho cô nhưng điện thoại không thông, cô chỉ đơn giải thích vài câu, cũng bảo mọi người yên tâm.

Vừa mới cúp điện thoại của Dương Hạo Đông xong , cô liền nhận được cuộc gọi của Ngôn Phi Hùng, ông ta gọi tới trực tiếp hỏi chuyện ngày hôm qua cô đi ăn với Quý Thần vũ sao rồi, từ khi nào mà ông ta lại quan tâm đến hành tung của cô nhỉ.

Bất quá qua hai câu ông ta bắt lòi đuôi, hỏi cô: "Nghe nói hôm qua mày đến nhà Quý tiên sinh ăn cơm?"

Ngôn Khả Hân cũng không che giấu đáp: "Đúng vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!