Chương 26: Em có thực sự hiểu tôi không

Đây là lần thứ hai Hạ Úc Thanh đến chỗ ở của Lục Tây Lăng, đáng lẽ nên ung dung, thế nhưng thực tế thì lại ngược lại.

Vào khoảnh khắc bước qua cửa, cô đã không biết mình nên để tay chân thế nào rồi.

Cô ngồi trên ghế thay giày, cởi đôi giày vải ra, mũi giày đều nhau, xếp cạnh đôi giày da của anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn, anh đã đi vòng phòng khách rồi, sự gò bó của chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần tây màu đen kết hợp với không gian chỉ có ba màu đen, trắng xám này, đúng là hòa vào với nhau luôn.

Cô cúi đầu nhìn bản thân.

Phối với chiếc quần bò eo cao vintage là một chiếc trễ vai, tay áo cổ đèn có nền màu đen, bên trên có hình quả anh đào màu đỏ. Cô rất ít khi mặc quần áo màu sáng, nhưng vì hôm nay là sinh nhật, phải náo nhiệt, nên dưới sự xúi giục của Trình Thu Địch, cô đã mặc lần đầu.

Dáng cô rất cao nhưng khung xương lại thanh mảnh, dáng người mảnh khảnh, mặc chiếc áo có họa tiết phức tạp trông không bị nặng nề lắm, trông còn đẹp nữa.

Trình Thu Địch bảo đẹp, sau này cô có thể thử mặc kiểu này nhiều, những màu có độ bão hòa thấp thì dễ phối, nhưng lứa tuổi hai mươi phơi phới thế này nên phối nhiều màu.

Bây giờ những màu nóng như thế ở trong không gian của Lục Tây Lăng khiến cô trông như một nhân vật cố tình xông vào.

Lục Tây Lăng nhìn một cái: "Đi tắm trước đi."

Hạ Úc Thanh hoàn hồn lại: "Vâng."

Cô lấy đôi dép lên, đi vào phòng khách: "Chú Lục, chiếc áo hoodie lần trước còn ở đây không? Cho tôi mượn."

"Giờ còn mặc được sao?"

Nhiệt độ đầu tháng mười, đúng là vẫn chưa đủ lạnh để mặc áo hoodie trần nhung.

Hạ Úc Thanh khó xử, áo cô đã bị rượu hắt vào, ướt hay không không phải vấn đề, chỉ là nó nửa khô nửa ướt, mùi đó rất khó chịu.

Lục Tây Lăng nhìn cô một cái, nói: "Đi theo tôi."

Hạ Úc Thanh đi đằng sau Lục Tây Lăng, đi qua hành lang để đến phòng giặt bên cạnh phòng tắm.

Lục Tây Lăng đưa tay lên mở đèn.

Ánh đèn trắng nhạt tỏa ra cùng với một mùi hương thanh thanh, mát lạnh.

Trong chiếc tủ quần áo kiểu mở đó có treo một chiếc váy liền.

Váy là kiểu váy hai dây có dây buộc, phần nửa trên màu đen, tấm vải màu trắng may chéo nối với phần thân dưới có màu nền là màu trà, in hoa sơn trà màu đen lên trên. Chất liệu tự nhiên, có độ buông lơi.

Lục Tây Lăng lấy nó xuống khỏi giá treo cùng với chiếc móc gỗ, đưa cho cô, nói với giọng bình tĩnh: "Vốn định tặng cho Lục Sênh nhưng phía nhãn hàng lấy nhầm cỡ, chắc là nó mặc rộng, em mặc thử xem."

Đây là thương hiệu thiết kế nhỏ mà Lục Sênh thích nhất, với sức mua của một mình cô ấy mà đã thành khách hàng VIP của nhãn hàng đó. Danh mục các sản phẩm mới của quý nào nhãn hàng cũng sẽ đưa cho cô ấy đầu tiên.

Đợt trước Lục Tây Lăng về nhà ăn cơm, nhìn thấy quyển danh mục trên bàn trà nên có lật qua xem. Anh để ý đến chiếc váy dài này ngay, vừa nhã nhặn vừa linh động, thiết kế này khiến người ta phải thấy mà mắt sáng lên.

Anh lập tức nghĩ đến cô gái nào đó, nghĩ rằng cô mặc chắc chắn sẽ rất đẹp. Lúc đó anh không nghĩ gì nhiều, liên hệ với nhãn hàng đặt luôn một chiếc, muốn tặng cô làm quà sinh nhật.

Chiếc váy này được đưa đến từ mấy ngày trước, nhưng anh nhận ra tặng thì có vẻ không hợp lý lắm. Không có lý do để tặng nhưng không muốn trả hàng về nên anh cứ treo nó ở đây suốt.

Hạ Úc Thanh cầm lấy nó mà không hề nghi ngờ gì, nhưng cô chỉ dám cầm móc áo thôi, không dám ôm vào người, sợ rượu trên áo sẽ làm bẩn váy.

Không biết chiếc váy này được làm từ chất liệu gì nhưng khi chạm vào cảm giác rất mịn màng, nhìn là biết cao cấp.

Người cô hơi cứng ngắc nhưng không phải là vì cái váy này mà là vì cô chưa bao giờ mặc váy cả, chứ đừng nói là váy hai dây.

Không biết có phải Lục Tây Lăng đã nhìn ra cô sự khó xử của cô không, anh đưa tay lên lấy một chiếc sơ mi đưa cho anh, bảo nó là một bộ với chiếc váy.

Áo sơ mi được làm từ lựa, rất mềm mại, có ánh sáng lấp lánh nhẹ như những đám mây vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!