Editor: Nơ
Mạnh Ly quyết định sẽ đi du học ngay sau khi cai sữa cho con.
Quyết định này, không hẳn là bốc đồng hay ngẫu hứng nhất thời. Mà chỉ là một giấc mơ từng viển vông và xa vời, đã từng bị cô vùi sâu tận đáy lòng, giờ lại một lần nữa trỗi dậy.
Về học vấn của bản thân, cô luôn cảm thấy nuối tiếc. Hoặc đúng hơn, là không cam lòng.
Thực ra, trước kỳ thi đại học, cô cũng không thật sự biết mình muốn học ngành gì, tương lai sẽ làm công việc gì. Nhưng điều cô biết rất rõ là: cô muốn đến một thành phố lớn hơn, muốn nhìn thấy nhiều điều hơn. Dù có phải lăn lộn hay sống không cố định một nơi, cô vẫn tràn đầy háo hức và khát khao với những điều chưa biết ở phía trước.
Thế nhưng, hiện thực lại đập tan tất cả những ước mơ nhỏ bé không đáng nhắc tới của cô.
Phần lớn thời gian trong cuộc đời cô đều là khổ sở, bị ép buộc, không thể làm chủ bản thân.
Tuy hiện giờ cô đã thoát khỏi hoàn cảnh đó. Cô có tri kỷ bên cạnh, có một gia đình nhỏ, có hai đứa con đáng yêu, lại có sự nghiệp riêng, về cơ bản cũng đã đạt được tự do tài chính.
Hạnh phúc viên mãn, chỉ cần như thế là đủ. Lẽ ra, cô chẳng có gì phải phàn nàn.
Nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó.
Khi cuộc sống dần trở nên tốt đẹp hơn, những tiếc nuối từng không dám nghĩ đến lại dần dần nảy nở, khiến cô không thể không thừa nhận, không thể không đối diện. Và lần này, nhờ vào lời nói của Ngu Lạp mà những lý tưởng từng khiến cô rối bời và phân tâm mới được kéo trở lại.
Tối hôm đó, cô ngồi trong xe hỏi Cận Thời Dược: Nếu bây giờ em nói muốn đi du học, liệu có quá viển vông không?
Cận Thời Dược gần như không hề do dự mà đáp: "Chuyện đó sao lại là viển vông? Em có thể đưa ra quyết định như vậy, anh rất vui."
Nghe được những lời này từ Mạnh Ly, sự vui mừng của Cận Thời Dược lộ rõ trên khuôn mặt.
Có lẽ phải dùng từ "hài lòng" mới thật sự diễn tả đúng cảm xúc của anh lúc ấy.
"Vậy... Anh có thấy... Em ích kỷ không?" Mạnh Ly lại hỏi.
Dù sao con của họ vẫn còn rất nhỏ. Nếu cô bỏ đi lúc này, thật sự không có trách nhiệm chút nào.
"Anh không nghĩ vậy." Cận Thời Dược nắm tay cô, siết chặt dần, giọng trầm ấm vô cùng vững chãi: "Em không bao giờ được có suy nghĩ như thế. Dù em làm gì, anh cũng sẽ luôn ủng hộ."
Có được sự ủng hộ và khích lệ từ Cận Thời Dược, ý định của Mạnh Ly càng thêm vững chắc.
Cô bắt đầu ôn luyện để thi TOEFL. Dù vừa phải lo việc ở quán cà phê, vừa phải cho con ti nhưng thời gian vẫn khá dư dả. Bởi vì hiện tại đã có bảo mẫu chăm con, còn quán cà phê cũng gần như không cần cô phải đích thân quản lý nữa.
Điều khiến Mạnh Ly cảm động nhất là khi nói cho Tưởng Chiêu Anh biết quyết định này.
Lúc đầu cô cũng rất hồi hộp, nhưng Tưởng Chiêu Anh lại hoàn toàn ủng hộ, thậm chí còn nói sẽ thuê cho cô giáo viên TOEFL tốt nhất.
Mục tiêu của cô là Đại học California (UCLA) tại Los Angeles.
Dù sao thì Los Angeles cũng là thành phố mà cô yêu thích nhất.
Cô không có ý định tiếp tục con đường giảng dạy nên đã đổi chuyên ngành. Ban đầu cô không biết nên học gì, nhưng nghĩ đến việc hiện tại mình đang kinh doanh, nên nhân cơ hội này học thêm kiến thức liên quan đến thương mại là phù hợp nhất. Vì vậy, cô chọn học ngành kinh doanh.
Mạnh Ly thi TOEFL hai lần.
Lần đầu kết quả không như mong muốn, nên cô quyết định thi lại. Lần thứ hai, cô đã thi đỗ và nhận được thư mời nhập học từ UCLA – chính thức "cập bến thành công".
Ngày nhận được thư mời, Mạnh Ly hạnh phúc đến mức lúc thì hét lên, lúc thì bật cười, rồi lại òa khóc. Cô ôm chầm Cận Thời Dược mà khóc nức nở không ngừng.
Hai đứa nhỏ cũng bị tiếng động cảm xúc thất thường ấy làm cho hoảng sợ, khóc oe oe theo mẹ.
Tháng Chín nhập học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!